Chương 97: Cây trâm và tôi
Nghe những lời trơ trên của giám đốc Lưu, tôi không thể không tỏ ra ghê tởm.
Làm thế nào có thể có một người đàn ông không biết xấu hổ như vậy, nuôi bồ nhí thì thôi, vợ cả chết thảm mà ông ta vẫn không có chút áy náy nào ư?
Tiết Phong không thèm để ý mà chỉ nhìn về phía Tiết Xán:
“Tiết Xán, anh tìm ông ta để làm gì?”
Tiết Xán thản nhiên liếc qua giám đốc Lưu đầu đầy mồ hôi lạnh, chậm rãi nói: “Trói ông ta với người phụ nữ họ Dương đó lên sân thượng đi.”
Tiết Phong chớp mắt, bừng tỉnh: “Đúng nhỉ, bây giờ cái tên họ Lưu này không có ngọc bội, nữ quỷ đó chắc chắn sẽ đến tìm ông ta báo thù, như thế bà ta sẽ không âm thầm ra tay với Tố Tố! Chiêu này hay thật!”
Giám đốc Lưu run rẩy hai chân và định vắt cảng chạy.
Nhưng Tiết Phong lập tức trói gô cổ và chéo hai tay ông ta ra sau lưng, rồi kéo ông ta lên lầu.
Bây giờ đã là chín giờ tối, trên sân thượng công ty không có một ai, giám đốc Lưu bị trói vào cây cột. Chỉ chốc lát sau, Tiết Phong lại lôi Dương Sở Hinh đi lên.
Giám đốc Lưu vừa thấy Dương Sở Hinh là chửi ầm lên: “Tất cả đều do đồ đê tiện là cô hết! Nếu không phải vì cô hại người đàn bà đó sảy thai thì lấy đâu ra nhiều chuyện phiền phức như vậy!”
Dương Sở Hinh tái mặt, khi thấy Tiết Xán và Tiết Phong, cô ta khiếp sợ: “Cậu Tiết… Chủ tịch Tiết… sao các anh lại…
Tiết Xán chẳng thèm ngó ngàng gì tới cô ta, chí nói với Tiết Phong: “Bày trận” Tiết Phong lập tức ném Dương Sở Hinh xuống, sau đó rút ra vài lá bùa vàng dán thành một vòng tròn xung quanh giám đốc Lưu.
Đêm tối yên tĩnh, lúc đầu giám đốc Lưu còn chửi rủa um sùm, nhưng sau đó không chứi nổi nữa, cứ thế bị trói vào cây cột mà run rẩy.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây.
Hơn một tiếng sau, một cơn gió lạnh bất chợt thổi qua sân thượng.
Hai mắt Tiết Phong sáng lên: “Tới rồi”
Dương Sở Hinh vội vàng túm lấy tôi.
Giám đốc Lưu sợ đến nỗi mặt mày xám ngoét, cái đầu to mập liên tục quay qua quay lại, mồ hôi lạnh chảy dài trên trán.
Tôi cũng cảnh giác nhìn xung quanh, đặc biệt là cánh cửa lên sân thượng, chờ đợi nữ quỷ đó xuất hiện.
“Á! Bà ta ở kia kìa!” Dương Sở Hinh ở đằng sau tôi đột nhiên hét lên một tiếng thê thảm, móng tay bén nhọn như muốn đâm lủng cánh tay của tôi.
Tôi nhìn theo ánh mắt của cô ta và hít một hơi lạnh.
Chỉ thấy một người phụ nữ máu me đầy mình đang leo lên từ mép sân thượng.
Bà ta lộ ra cái đầu trước, xương sọ cũng bị nứt hơn một nửa, tôi có thể thấy bộ não trằng bóng bên trong đó. Khuôn mặt của bà ta be bét máu thịt, các bộ phận trên mặt đã không còn nhìn rõ nữa.
Tiếp đó, khi bà ta leo dần lên sân thượng, tôi mới nhìn rõ chiếc đầm đỏ rực trên người bà ta.
Nghĩ đến cái bóng màu đỏ nhìn thấy qua tấm kính mờ trong phòng tắm ngày hôm đó, tôi sởn hết cả tóc gáy.
Quá nhiên là bà ta đã trộm váy của tôi.
Dương Sở Hinh vừa thấy bà ta là như bị điên mà liều mạng lùi lại, dốc sức túm lấy cánh tay của tôi.
Tôi cảm thấy cánh tay của mình như muốn gãy, chỉ có thể quay đầu nói với cô ta: “Cô sợ gì hả! Cô đang mang thai đứa con của bà ta, bà ta sẽ không động vào cô!” Khi nghe lời này, sắc mặt của Dương Sở Hinh không đỡ hơn chút nào mà càng nhợt nhạt hơn.
Nhưng tôi nói không sai chút nào, bà Lưu chỉ liếc qua Dương Sở Hinh một cách u ám, chẳng mấy chốc đã nằm sấp xuống và bò về phía giám đốc Lưu bị trói chặt.
Mặc dù cơ thể bà ta đã không còn hoàn chỉnh, nhưng tốc độ bò của bà ta nhanh vô cùng, chỉ chốc lát đã lao nhanh đến gần giám đốc Lưu.
Lúc này giám đốc Lưu đã sợ sắp phát điên rồi.
Cơ thể mập mạp của ông ta cứ vặn vẹo, nhưng vì bị dây thừng trói chặt, ông ta không thể nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng màu đỏ dữ tợn kia tới gần mình.
“Bà… Bà đừng đến đây! Đừng đến đây, đồ đàn bà đê tiện…” Lúc đầu giám đốc Lưu còn chửi mắng hung dữ, nhưng khi khuôn mặt be bét máu thịt đó bò tới trước mặt, ông ta bắt đầu khóc sướt mướt và cầu xin trong sợ hãi.
“Kim Linh… xin bà… hãy nể tình vợ chồng mà tha cho tôi, đừng đến đây nữa, cầu xin bà..” Hóa ra bà Lưu tên là Kim Linh.
Khi tiếng hét của giám đốc Lưu ngày càng to hơn, tôi đột nhiên ngửi thấy một mùi khai.
Tôi bịt mũi nhìn về phía giám đốc Lưu, không thể không thầm rủa.
Đậu mè, người đàn ông này còn có tiền đồ hay không hả, thế mà lại sợ đến nỗi đái ra quần.
Cho đến khi bà Lưu nắm lấy mắt cá chân của giám đốc Lưu, ông ta đã không chịu đựng được nữa mà trợn ngược mắt rồi bất tỉnh.
Lúc này, Tiết Xán và Tiết Phong, hai người vẫn luôn đứng một bên lặng lế nhìn nhau, cuối cùng cũng ra tay.
Tiết Phong ném một lá bùa đồn thắng về phía người đàn bà đó trước.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy Tiết Phong ra tay, nhưng là đồ đệ của đại sư Thừa Ảnh, tu vi của anh ta hẳn cũng không tệ.
Không ngờ lá bùa đó chưa dính vào người bà Lưu, nó đã bị một ngọn lửa đốt thành tro tàn.
Cùng lúc đó, bà Lưu quay pht lại và gầm lên với Tiết Phong.
Chỉ thấy bà ta buông giám đốc Lưu ra, rồi nhào về phía Tiết Phong trong chớp mắt.
“Tiết Phong!” Tôi kinh hãi hét lên.
Tiết Phong biến sắc, nhanh chóng né tránh.
Nhưng vẫn quá chậm.
Bà Lưu đã cản vào vai Tiết Phong.
“Áp Tiết Phong hét lên và ngã xuống đất.
Tiết Xán nhanh chóng lại gần Tiết Phong, bàn tay mảnh khảnh bóp lấy cổ nữ quỷ và đẩy bà ta ra.
Tôi vội vã hất Dương Sở Hinh ra và chạy đến gần Tiết Phong.
“Tiết Phong, anh không sao chứ!” Tôi đỡ anh ta dậy và thấy bả vai bị cần của anh ta có màu xanh tím kỳ lạ, anh ta cũng đã bất tỉnh.
Sắc mặt Tiết Xán u ám, hắn vừa định điều trị vết thương cho.
Tiết Phong, một tiếng hét đầy tức giận đã vang lên đằng sau hẳn.
Tôi ngẩng đầu lên, mặt mũi biến sắc.
“Tiết Xán cẩn thận!” Tiết Xán dĩ nhiên cũng chú ý đến động tĩnh sau lưng mình, thân hình mảnh khảnh lập tức né khỏi bà Lưu đang nhào tới.
Cùng lúc đó, chỉ thấy hẳn duỗi cánh tay dài ra và túm tóc bà ta.
Tôi cứ tưởng Tiết Xán có thể dễ dàng tiêu diệt nữ quỷ.
Nhưng chúng tôi vẫn đánh giá thấp sự xảo quyệt của nó.
Sau khi bị Tiết Xán túm tóc, bà ta không giãy giụa mà nhân cơ hội xoay người lại, bàn tay dính đầy máu tươi cào mạnh về phía ngực Tiết Xán.
May mắn thay, Tiết Xán đã nhanh chóng phản ứng và ngay lập tức lùi lại một bước.
Nhưng tay nữ quý vẫn cắt qua túi quần của Tiết Xán.
Cạch, có thứ gì đó rơi ra từ túi của hắn.
Tôi nhìn xuống và ngây người.
Đó là cây trâm tôi đã thấy trong phòng làm việc của Tiết Xán lúc trước.
Không ngờ Tiết Xán lại mang theo nó bên mình.
Khi thấy cây trâm rớt xuống đất, sắc mặt Tiết Xán trở nên âm u, hẳn nhanh chóng cúi xuống nhặt nó lên.
Nhưng nữ quý kia cũng không phải đèn cạn dầu (1). Chỉ trong chớp mắt, bà ta đã đoán được tầm quan trọng của cây trâm này đối với Tiết Xán, lập tức khom xuống cầm lấy cây trâm.
Trong đôi mắt đen của Tiết Xán bùng phát cơn giận dữ.
“Bỏ cái tay bẩn thỉu của bà ra cho tôi!” Hắn nổi giận gầm lên và nắm chặt tóc của nữ quý hơn.
Nhưng nữ quỷ dứt khoát đưa tay cắt qua tóc của mình.
Xoẹt.
Tóc bà ta bị đứt, bà ta lách người lao nhanh về phía tôi.
Tôi còn chưa kịp hét lên, bà ta đã bóp lấy cổ tôi, đẩy tôi ra rìa sân thượng rồi chĩa cây trâm sắc nhọn vào cổ của tôi.
“Không được tới đây!” Nữ quỷ hung ác nói với Tiết Xán: “Cậu mà qua đây, tôi sẽ ném cả người phụ nữ và cây trâm của cậu xuống dưới!” (1) Không phải đèn cạn dầu: là câu tục ngữ dùng để miêu tả con người, khen ngợi người thông minh nhanh nhạy, sáng suốt. Nhưng câu này đa phần được dùng mang nghĩa xấu, ví với người có thừa khả năng, nhưng lại tính toán, không dễ đối phó, làm việc gì cũng không để mình chịu thiệt.