Mục lục
Bộ Truyện Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng An Tố Tố Tiết Xán Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 825: Tôi ghét những con búp bê rách rưới
Tôi đã từng chứng kiến Jessica chết một cách thê thảm như thế nào, và những gì tôi đã nghĩ trước khi liên kết, tôi có thể suy ra, chính Quỷ Hồn của Nam Nam đã đến giết Jessica ?
Điều này không phải là không thể, dù sao Nam Nam là một đứa trẻ có năng lực đặc biệt, quả thực có thể bị biến thành ác linh, thậm chí là ác linh rất mạnh.
Nhưng câu hỏi đặt ra khiến tôi suy nghĩ mãi, đó là tại sao Nam Nam lại muốn Jessica giết mình?
Nam Nam tuy sinh ra dị dạng, nhưng dù sao cậu bé vẫn có tính khí của một đứa trẻ, vì vậy tôi nghĩ là Jessica, cô ấy sẽ không bao giờ chết nếu không làm điều gì có lỗi với cậu bé cả.
Amy có lẽ nghĩ rằng không thể để chúng tôi đi sau khi mất khá nhiều tiền mà không thu được kết quả gì. Vì vậy, cô ấy đề nghị : “Bà nội vẫn còn một số di vật ở tầng hầm. Tôi cũng không muốn giữ những đồ đạc này nữa. Chúng ta thử xem có điều gì có thể giúp mọi người không? “
Chẳng bao lâu sau, Amy mang một chiếc hộp lớn rất cũ đến, rồi đưa nó cho chúng tôi.
Sau khi mở chiếc hộp ra tôi thấy một cuốn sách ở trên cùng, Nó là cuốn sách về Lục Mang Tinh, Amy đã nhìn thấy Jessica vẽ nó trước kia, Lục Mang Tinh đóng một vai trò rất quan trọng trong phép thuật phương Tây, giống như phép thuật Trung Quốc của chúng tôi.
Có thể hiểu đơn giản đây là cuốn sách về phép thuật, cuốn sách trông hơi cũ kĩ và quăn mép, chắc do nó đã được lật đi lật lại không biết nhiều lần, có lẽ phép thuật phù thủy của Jessica đã học được từ nó.
“Đưa cái này cho Hạ Lẫm dịch xem” Tôi đưa sách cho Tiết Xán, Anh ấy nhét sách vào trong túi với thái độ không muốn chút nào. Nhưng bên dưới cuốn sách, bên trong chiếc hộp thì thực sự là một điều tồi tệ.
Không ngoa khi nói rằng đó là một kỉ vật ám ảnh, chiếc hộp đầy ắp kia hóa ra là chứa rất nhiều con búp bê rách rưới đã bị xé nát.
Không có con nào còn nguyên vẹn cả, tất cả đều là tả tơi rời rụng,thoạt nhìn khiến tôi lạnh người.
“Đây là của bà cô sao?” Tôi tin Jessica Kenben không thể thích sưu tập những con búp bê như thế này, huống chi là cô ấy lại là một vũ nữ có chút hư hỏng, cho nên hiển nhiên những thứ này không phù hợp với tính cách và lối sống của cô ấy, nó hoàn toàn phi logic.
Amy cau mày khi nhìn thấy những con búp bê: “Tôi đã không mở chiếc hộp này kể từ khi nó được chuyển cho tôi như một di vật của bà để lại. Bà tôi thực sự rất ghét những con búp bê”.
Cô rơi vào ký ức của chính mình.
Cô nhớ lại thời thơ ấu, cô luôn thích ôm búp bê, dù đi đâu Amy cũng sẽ hồn nhiên ôm con búp bê thân yêu của mình, nhưng không ngờ khi bà nội cô nhìn thấy con búp bê cô bế trên tay thì như nhìn thấy ma , bất chấp sự van xin của cô. Bà giằng lấy rồi dùng kéo đâm xuyên qua con búp bê.
“Tôi vẫn nhớ cảnh tượng lúc đấy. Đó là một con búp bê có đôi mắt to. Bà nội cầm kéo chọc vào mắt nó, sau khi chọc mắt nó, bà cắt nhiều vết trên người búp bê và cắt nát cả lớp bông bên trong nó.. Rồi bà hất tung nó vương vãi khắp nơi, sau đó bà cười điên cuồng trong khung cảnh hãi hùng đó bà lẩm bẩm những câu “ Chắc anh không”, “ Muốn anh chết”
“Lúc đó tôi chỉ là một đứa trẻ bốn, năm tuổi, tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết khóc lóc trong sợ hãi, sau sự việc đó tôi được bố mẹ đưa về nhà rồi lăn ra ốm nặng. Từ đó tôi không bao giờ dám để chuyện này xảy ra bất cứ lần nào nữa. Không dám để bất kỳ con búp bê nào trước mặt bà. “
Lấy ra một con búp bê từ trong hộp, Amy nói, “Chính là nó.”
Những gì cô ấy có trong tay không thể gọi là búp bê được nữa, nó chỉ là một đống giẻ rách đã phai màu.
“Được rồi, Có lẽ tôi đã nói quá niều về quá khứ. Nếu không có chuyện gì giúp ích cho cô, chúng ta nên đi.” Bị con búp bê khơi dậy trí nhớ tồi tệ, Amy bắt đầu xua đuổi mọi người.
Tôi cùng Tiết Xán rời đi, tôi đã nắm được khá đầy đủ thông tin từ cô ấy.
Jessica , cô là một người rất quan trọng và chủ chốt trong vụ việc này.
Sau khi trở lại thành, tôi liền liên hệ với Hạ Lẫm, Hạ Lẫm không có gì phàn nàn khi tôi hỏi: “Em có phát hiện gì mới không?.”
Chúng tôi thực sự là anh chị em, vì vậy tôi không cần phải nói
Tôi đã kể cho Hạ Lẫm nghe tất cả những điều Amy nói về Jessica, tôi nói ra suy đoán của mình cho cậu ấy nghe: “Em có nghĩ rằng cô Jessica này đã dùng tài năng của đứa trẻ dị dạng bẩm sinh Nam Nam để thực hiện một trò phù thủy độc ác nào đó hay không?. Năm xưa có thực sự xảy ra hỏa hoạn ở lâu đài không?” Nam Nam chết trong vụ cháy, cô ấy trở thành người duy nhất tìm thấy Jessica hay giết cô ấy?
Hạ Lẫm tỏ vẻ không có hứng thú đối với chuyện tôi đang kể, mà hờ hững hỏi: “Chị tìm em có chuyện gì sao?”
“Đương nhiên, chị đã tìm thấy một cuốn sách trong những di vật để lại của Jessica. Em có thể dịch nó cho bọn chị được không?”
“Tất nhiên là được.” Hạ Lẫm hiển nhiên đã nhận ra tầm quan trọng của quyển sách này, lập tức đồng ý.
Tôi liền cúp máy.
Cuốn sách đó có lẽ khó dịch cho nên mấy ngày nay Hạ Lẫm không có tin tức gì hồi âm cả, Tôi lúc này cho có manh mối gì khác nên khá rảnh rỗi, vì vậy nhân thời gian này tôi thích lang thang khám phá trong lâu đài cổ.
Đêm đó, tôi lại ở trong lâu đài thêm một ngày nữa cũng không thu được kết quả gì, cuối cùng sau đi mua sắm mệt mỏi, tôi đi tắm sớm, leo lên giường ngủ trong vòng tay của Tiết Xán.
Đêm nay không hiểu sao tôi ngủ không ngon, cứ trằn trọc, mơ mơ màng màng.
Trong giấc mơ, tôi nằm mơ thấy mình bị Lưu Quang Lô đưa đến tương lai, nhìn thấy Tiết Xán trong biển lửa.
Anh ấy vốn dĩ quay lưng về phía tôi, hoa văn trên lưng càng ngày càng chói mắt, khi quay đầu lại, tôi đã nhìn thấy khuôn mặt của Tiết Xán “Dung Kỳ!”
Tôi hét lên và tỉnh dậy.
Khi tỉnh dậy, tôi thấy xung quanh mình không có gì, Tiết Xán cũng biến mất.
Tôi sững sờ, chưa kịp phản ứng thì chợt nghe thấy tiếng cọ sàn trong bóng tối phía trước.
Rắc…. rắc……rắc
Âm thanh rất đều đặn, giống như có thứ gì đó sắc bén cào trên sàn, nghe đến mức cả người nhói lên, rất khó chịu.
” Tiết Xán? Là anh sao?” Tôi cố đánh tiếng, giọng nói bất giác run rẩy, “Anh làm sao vậy? Đừng làm em sợ, mau bật đèn lên.”
Nhưng trong bóng tối, không ai trả lời tôi, chỉ có tiếng cọ xát càng lúc càng lớn.
Tôi lúc này cũng cảm thấy có gì đó không ổn, liền nhận ra chắc chắn không phải Tiết Xán là người phát ra âm thanh này.
Tôi mặc bộ đồ ngủ, đứng dậy và đi về hướng phát ra tiếng động.
Tôi bước đến cửa phòng, ánh trăng ngoài cửa sổ hắt vào, tôi nhìn thấy một bóng người nhỏ hơn đang ngồi xổm ở lối đi cuối hành lang.
Ánh trăng chiếu vào cô ấy, và tôi nhận ra đó là một đứa trẻ.
Cô ấy quay lưng về phía tôi, tôi không thể nhìn rõ mặt, nhưng chỉ có thể nhìn thấy từ thân hình, cô ấy là một cô bé khoảng bảy tuổi, với thân hình nhỏ nhắn trong chiếc váy màu hồng và dịu dàng. Cô ấy đang ở tư thế vừa bò và quỳ, cầm một thứ gì đó trên tay. Cô ấy đang dùng cọ vẽ một thứ gì đó rất nghiêm túc. Đó là cách âm thanh cọ xát phát ra.
Đứa trẻ này là ai?
Trái tim tôi cười thầm có chút lo lắng không lý do.
Làm sao có trẻ con trong lâu đài giữa đêm thế này?
Đây có phải là đứa trẻ tên Nam Nam mà chúng tôi đã tìm kiếm nhưng không tìm ra dấu vết hay không?
Chúng tôi không thể tìm thấy cô ấy dù đã nỗ lực rất nhiều, vậy mà giờ đây tự nhiên cô bé lại xuất hiện.?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK