Chương 409 Điều khiến tôi thất vọng là, khác với nhiệt huyết dâng trào trước đây, lần này chỉ là thực lực yếu ớt.
Lực đạo yếu ớt nhanh chóng truyền đến lòng bàn tay chậm rãi chảy ra.
Những người xung quanh đều nhìn tôi chăm chú, nhưng họ đều lộ ra vẻ thất vọng sau khi nhìn thấy sức mạnh tinh thần mà tôi đã ngưng tụ.
“Có chuyện gì vậy?” Mi Nhi cau mày, “Tố Tố dùng hết sức rồi à?
“Đương nhiên là dùng rồi.” Bản thân có chút buồn bực, “Không biết đang xảy ra chuyện gì, đột nhiên lại cảm thấy yếu ớt.”
“Có phải vì vừa rồi cô quá lo lắng cho Tiết Xán nên mới mạnh như vậy?” Tiết Phong đoán với nụ cười trên mặt.
“Tôi cũng không biết.” Tôi nhìn Tiết Xán dò hỏi, xem anh ta có biết gì không.
Nhưng Tiết Xán dường như không nghe chúng tôi nói, anh ấy trông lơ đãng, chỉ nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay của mình.
“Tiết Xán?” Tôi gọi anh ta một cách nhanh chóng.
Tiết Xán rốt cục hoàn hồn lại nhìn ta: “Làm sao vậy?”
Nhìn thấy khuôn mặt vẫn tái nhợt của anh tôi chợt nhớ tới thần sắc hôm nay của anh rất lạ, vội hỏi: “Nhân tiện, anh có bị bệnh trong người không? Sao ma lực vừa rồi lại kỳ lạ như vậy? Anh có muốn Hạ Lẫm xem một chút không? “
Hạ Lẫm hiển nhiên cũng cảm thấy như vậy, lập tức vươn tay thăm dò cổ tay của Tiết Xán.
Tiết Xán vội vàng rút tay tránh ra.
“Không cần.” Anh thì thào nói: “Chỉ là lúc trước ta đang tu luyện một chiêu thức mới, cho nên vùng lòng bàn tay hơi bị tắc nghẽn, hiện tại đã thông thoáng rồi.”
“Thật sao?” Tôi nhìn anh với vẻ nghi ngờ, luôn cảm thấy hình như anh ấy hơi tránh ánh mắt của tôi.
“Đương nhiên là thật.” Tiêdt Xán nhẹ giọng nói, “Nếu không tin ta, em xem đi.”
Với điều đó, anh ta nhanh chóng thu thập một linh hồn ma quái trong lòng bàn tay của mình.
Chắc chắn, lần này ma lực không chỉ hùng vĩ mà còn rất dài, mạnh mẽ như tôi đã thấy trước đây.
Tôi buông bỏ trái tim đang treo lơ lửng của mình.
Có vẻ như ma lực bị tắc nghẽn.Vấn đề này đã kết thúc.
Sau một ngày náo loạn như vậy, trời sớm đã tối, chúng tôi về phòng nghỉ ngơi.
Đêm nay Tiết Xán lần đầu tiên không có làm gì, chỉ là ôm tôi lắng lặng nằm ở trên giường.
Tôi nằm trong vòng tay anh, ngước lên nhìn anh và thấy anh vẫn có vẻ trầm ngâm.
Nhìn Tiết Xán như thế này, tôi hoảng sợ không biết lý do gì.
Trước đây chuyện Ninh Uyển Uyển cũng xảy ra chuyện tương tự, anh ấy trông như đã lên kế hoạch nhưng lại không nói với tôi điều gì.
“Tiết Xán.” Sau khi học được bài học trước, tôi chọn cách chủ động nói, “Em có ý kiến được không?
Tiết Xán trâm ngâm đến vậy, tôi nghĩ có lí do gì khiến anh ấy kỳ cục cả ngày hôm nay.
Tiết Xán trầm mặc nhìn tôi, đột nhiên cười tủm tỉm hỏi ta:”Sao vậy?”
“Bởi vì hôm nay anh trở về cũng không có làm gì.” Không nghĩ tới, tôi chỉ trực tiếp nói: “Không hợp với phong cách thường ngày của anh.”
Nhưng vừa nói xong, tôi muốn cắn lưỡi, bởi vì khi nhìn thấy nụ cười trên môi của Tiết Xán tôi đột nhiên có chút hứng thú và mơ hồ.
“Phu nhân phàn nàn hôm nay phu quân không có đụng vào nàng?” Tiết Xán đột nhiên đứng dậy, đem tôi che ở dưới thân, quấn lấy ta, hừ lạnh một tiếng, “Thật không ngoan, phu quân sẽ thỏa mãn phu nhân ngay bây giờ. “
Vừa nói anh vừa cúi xuống.
“Anh dừng lại, dừng lại!” Tôi sợ tới mức vội vàng đẩy anh ra, “Em không có ý đó! Em chỉ sợ anh có chuyện giấu em.”
Tiết Xán dừng lại bộ dáng, hơi nhíu mày.
Tôi nói thật. “Giống như chuyện của Ninh Uyển Uyển trước đây, anh luôn cảm thấy em không giúp được gì thì đừng nói gì với em, nhưng thật ra anh có thể nói với em, cho dù là em không giúp được gì, em cũng muốn chia sẻ với anh”.
Tôi nói điều này một cách chân thành, và Tiết Xán dập tắt nụ cười và nhìn xuống tôi.
Trong phòng ngủ tối tăm, lông mày của Tiết Xán giống như những vì sao trên bầu trời đêm, sáng và sâu như có thể hút hồn tôi vào.
Một giây tiếp theo, anh đột ngột cúi xuống và hôn vào giữa lông mày của tôi.
“Ai nói không giúp được ta?” Tiết Xán trâm giọng nói, trong giọng nói khàn khàn có chút dịu dàng, “Hôm nay không phải đã cứu †a sao ?
Ta sửng sốt một chút, sau đó mặt đỏ lên, lẩm bẩm nói: “Hôm nay thật may mắn…”
“May mắn hay không, hôm nay cảm ơn em” Nụ hôn của Tiết Xán lướt qua xương lông mày và rơi xuống tai tôi “Đáng lẽ ta phải bảo vệ em, nhưng ta không muốn em bảo vệ ngược lại ta.”
Tôi nghe thấy giọng nói của Tiết Xán có chút tự trách, cũng có chút đau lòng nên vươn tay ôm lấy anh.
“Anh đã luôn bảo vệ em” Tôi thì thào, “Cũng giống như anh , anh không muốn bất cứ chuyện gì xảy ra với em.”
Nụ hôn của Tiết Xán hơi dừng lại, rồi anh ấy đột nhiên ôm chặt lấy tôi.
“An Tố, ta sẽ không để chuyện hôm nay tái diễn.” Hắn thì thào nói: “Ta sẽ không để cho emcó chút nguy hiểm nào.”
Tôi chỉ muốn nói tôi không ngại chấp nhận rủi ro, nhưng tôi chưa kịp nói ra thì Tiết Xán đã bất ngờ che môi và nuốt hết lời tôi định nói.
Tiết Xán đã không dừng lại suốt cả đêm, khiến tôi không thể hỏi anh ta vê ma lực của anh ta.
—v Mấy ngày tiếp theo trên tàu du lịch êm đềm trôi qua, chúng tôi nhanh chóng đến Los Angeles.
Sau khi xuống tàu, những người từ chỉ nhánh Los Angeles của Tiết gia đã nhanh chóng đón chúng tôi và đưa chúng tôi đến tận khách sạn ở trung tâm thành phố.
Hạ Lẫm không ngừng suy nghĩ về quan hệ huyết thống với Mi Nhị, vì vậy anh lập tức đưa cô đi xét nghiệm ADN.
Vì Mi Nhi có thể là con gái của nhà Hạ ,chúng tôi đến Los Angeles để điều tra về vụ mất tích tiểu thư Hạ gia và đột nhiên trở nên vô vị.
Tôi đang chán ngấy xem qua tờ rơi quảng cáo du lịch trong khách sạn, và đột nhiên tôi thấy giới thiệu về một công viên giải trí.
Công viên giải trí đó rất nổi tiếng trên toàn thế giới, với nhiều bộ phim làm chủ đề, có rất nhiều tàu lượn siêu tốc và các dự án khác, không chỉ vậy, vì gân đây có lễ hội Halloween, là lễ hội ma ở phương Tây, khu vui chơi này , công viên cũng đã mở một dự án nhà ma vào ban đêm.
Tôi vội vàng cầm tờ quảng cáo đến chỗ Tiết Xán và nói một cách hào hứng: “Tiết Xán chúng ta đi chơi sân chơi này nhé?”
Tiết Xán liếc nhìn các nhân vật hoạt hình khác nhau trong tờ rơi, lộ ra vẻ mặt hơi kinh tởm, nói: “Tố Tố, em nghĩ mình là một đứa trẻ sao? Còn muốn ra sân chơi không?”
“Loại này sân chơi này dành cho cả người lớn.” Tôi phản bác.
“Loại này sân chơi này dành cho cả người lớn.” Tôi phản bác.
“Không có hứng thú.” Tiết Xán vẫn không chút động lòng, “Nếu là em còn nhỏ, ta có thể dẫn ngươi đi nơi đó. Hiện tại em đã ngoài hai mươi tuổi. Nếu là ở Tống gia, em có thể đã làm bà nội?” ( Anh mặn hơn cả nước biển nữa ) “Anh!” Tôi tức giận đến mức muốn dùng tập tài liệu này để đập vào đầu Tiết Xán một cái.
“Vốn là.Ta nghĩ ở Trung Quốc có rất nhiều tàu lượn siêu tốc như thế này, em không thấy chán sao?
Tôi sững sờ một lúc, mắt chợt mờ đi.