Mục lục
Bộ Truyện Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng An Tố Tố Tiết Xán Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 318: 900 năm sau

Một giây sau, luồng quỷ khí trong tay Tiết Xán, trong nháy mắt, len lỏi trong cơ thể Ninh Trác rút ra một hồn phách.

Hồn phách hiển nhiên còn chưa kịp ngưng tụ thành quỷ hồn, vẫn là một đống hỗn độn màu trắng vô định.

Tiết Xán hung hăng bóp mạnh tay một cái!

Luồng quỷ khí mênh mông dâng trào, cái bóng trắng vô định đó liền vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ.

Tiết Xán, hắn đã khiến Ninh Trác hồn phi phách tán.

Tiếp đó, thủ đoạn tàn bạo của Tiết Xán vẫn không ngừng, hắn một chưởng đánh vào cơ thể Ninh Trác.

Trong phút chốc, thân thể Ninh bốc cháy một cách quỷ dị, trong nháy mắt đã bị thiêu thành tro tàn.

Tôi che miệng lại và không nói nổi một lời nào.

Tôi biết tất cả những điều này chắc chắn sẽ xảy ra.

Cái chết của Ninh Trác, thân thể Ninh Trác bị tiêu diệt, Ninh Trác bị hồn phi phách tán.

Tất cả mọi thứ tôi đã biết từ lâu.

Nhưng có lễ là bởi vì tôi tiếp xúc với Ninh Trác, lúc này lại tận mắt chứng kiến kết cục của hắn, nói lòng tôi không có chút đau khổ, là nói dối.

Nói cho cùng, Ninh Trác bản chất cũng không tệ, chỉ là cách giáo dục và gánh vác gia tộc, khiến hắn không tiếc sinh mệnh kẻ khác.

Nhưng trong lòng tôi như thế nào cũng không thay đổi được gì, lịch sử đều đã xảy ra, tôi là người ngoài cuộc, chỉ có thể đứng nhìn.

Theo thân thể Ninh Trác, hoàn toàn bốc cháy, Tiết Xán rốt cuộc mới ngước mắt nhìn về phía ta.

“Vô Song.” Hắn thản nhiên nói: “Muội không cần sợ nữa, Ninh Trác đã hồn phi phách tán, người Nhà Họ Ninh, không thể †ạo ra sóng gió gì nữa. “

Tôi kinh ngạc nhìn Tiết Xán Hắn không hề biết, chính là bởi vì Hồn Phi Phách Tán của Ninh Trác, chín trăm năm sau mới có thể phát sinh nhiều chuyện hơn thế.

Nhưng tôi có nên nói với Tiết Xán không?

Hoặc, tôi có thể nói với Tiết Xán?

Tôi mở miệng và muốn nói điều gì, nhưng đột nhiên, tôi cảm thấy đau thắt trong lồng ngực.

Ngay lập tức, cả người tôi đau đớn quằn quại.

“Vô song?” Tiết Xán ngẩn ra, vội vàng tới đỡ lấy tôi, “Muội sao vậy? “

Tôi tái mặt và không thể nói nên lời.

Tiết Xán từng nói với ta, cơ thể Tiết vô song chín trăm năm sau chỉ có thể chống đỡ ta x Uyển không ở đây ba ngày.

Khi thời gian đến, tôi sẽ đau đớn kéo dài.

Tính toán thời gian, tôi thực sự nên trở về Quả nhiên, tôi là không thể nào nhắc nhở Tiết Xán, chuyện chín trăm năm sau.

Ngay cả khi tôi nói, đoán chừng Tiết Xán cũng sẽ không tin.

Nghĩ về điều này, tôi vẫn đấu tranh để ngẩng đầu lên.

Nhìn nam tử vô cùng quen thuộc trước mắt, tôi giật giật khóe miệng, cuối cùng chỉ dùng hết lực, cố gắng phun ra vài chữ..

“Tiết Xán… Chín trăm năm sau… Hẹn gặp “ lại…

Dứt lời, cả người tôi chìm vào bóng tối.

Cơ thể dường như không ngừng rơi xuống, đầu đau muốn nứt ra.

Giây phút cuối cùng, ta dường rơi xuống một nơi mềm mại, thân thể hư vô, rốt cục có trọng lượng.

Giây tiếp theo, một cơn đau thấu tim truyền đến từ cơ thể Cơn đau đớn khiến ý thức lỏng lẻo của tôi kết nối lại, tôi mở to mắt ra, liền nhìn thấy một tấm thân nam tử quen thuộc.

Những gì tôi thấy trước khi tôi hôn mê đều giống nhau.

Chẳng qua, tấm thân nam tử trước mắt này, càng là thực lực hơn người, cắt tóc ngắn gọn gàng, thoạt nhìn phi phàm tuấn kiệt.

Tôi còn chưa kịp phản ứng, Tiết Xán liền ôm chầm lấy tôi.

“An Tố, chín trăm năm sau, rốt cuộc lại gặp lại nàng.”Hắn nhẹ nhàng thì thầm vào tai tôi.

Tôi giật mình một lát, mới phản ứng lại, bật cười một tiếng.

Chắc hẳn, Tiết Xán bây giờ cũng nên nhớ lại, chín trăm năm trước hắn nhìn thấy Tiết vô song kia, thật sự là tôi.

Tôi nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện, mình đang nằm trong phòng mình, hồn phách cũng trở về thân thể tôi.

Trong một môi trường quen thuộc như vậy, tâm trạng của tôi cuối cùng đã bình tĩnh trở lại.

Đặc biệt là nhìn thấy Tiết Xán trước mặt, hắn mang theo sự bá đạo hống hách, lạnh lùng và dịu dàng quen thuộc bên tôi, làm cho trái tim tôi rung rinh không nói lên lời.

Thật tốt, tôi rốt cục lại gặp cái tên quỷ Tiết Xán này, Tiết Xán của tôi.

Nghĩ tới đây, tôi vòng tay ôm lấy cổ Tiết Xán, vùi đầu trong cổ hắn, cảm nhận sự quen thuộc lạnh như băng, nhắm mắt thì thầm: “Đúng vậy, đã chín trăm năm…”

Tiết Xán cười thầm bên tai tai tôi, đưa tay vuốt tóc tôi, giọng nó nhẹ phả vào tai: “Cuối cùng nàng cũng trở về, ba ngày nay, quả thực tra tấn. “

Tôi nhớ Tiết Xán nói với tôi, tôi xuyên không bao lâu, thân thể của tôi, ở chỗ này, cũng sẽ ngủ tương ứng như vậy.

Tôi trở về nhà Tống ba ngày, nói cách khác, thân thể tôi ở chỗ này hôn mê ba ngày.

Nghĩ đến ba ngày nay, Tiết Xán bọn họ không khỏi lo lắng.

Hồi tưởng lại lúc trước ở trong người Tiết Vô Song, nhìn thấy tất cả mọi thứ, tôi vội vàng buông Tiết Xán ra, nói: “Tiết Xán, chín trăm năm trước, người Ninh gia muốn sống lại, là hoàng đế lúc đó. “

Ánh mắt Tiết Xán hiện lên tia kinh ngạc.

Nhưng rất nhanh, hắn bình tĩnh lại, ngay sau đó cười nhạt một tiếng, nói: ” Chả trách, bọn họ lúc trước che giấu như vậy. “

Tốt lắm.

Nếu chín trăm năm trước, người muốn sống lại là hoàng đế đương thời, hành vi che giấu của người Ninh gia, có thể hiểu được.

“Còn nữa…” Tôi do dự một chút, vẫn tiếp tục nói, “Ninh Uyển Uyển lúc trước, đích xác là bị cổ trùng khống chế, mới giết chàng, nhưng…”

Đột nhiên, tôi không biết nên nói thế nào Chẳng lẽ muốn lại nói với Tiết Xán, Ninh Uyển Uyển kỳ thật là một kẻ xảo quyệt tâm cơ, ngàn vạn lần không thể tin nàng ta?

Nhưng khi nhớ tới dáng vẻ Tiết Xán bị Ninh Uyển Uyển giết chết, chàng không hề phản kháng, tôi chợt thấy mình nói không ra lời.

Chàng thật sự thích Ninh Uyển Uyển, cho nên tôi không muốn ở trước mặt Tiết Xán, vẽ vời về cô ta. Tôi sợ hắn ta cảm thấy ánh mắt ghen tị của tôi cố ý nói Diệp Uyển Uyển không đúng sự thật.

“Chuyện gì đã xảy ra với nàng ấy?” Tiết Xán cúi đầu nhìn ta, hỏi.

Trong khi tôi đang cân nhắc từ ngữ, đột nhiên cánh cửa phòng của tôi mở ra.

Một bóng hình mảnh mai yểu điệu đột nhiên vụt lên.

Khi nhìn thấy bóng hình đó, đôi mắt của tôi mở to , nhất thời quên mất đang nói chuyện với Tiết Xán.

Trên người mặc một chiếc váy ngủ yêu thích của tôi, chẳng qua chiếc váy đó trên người tôi trông thật ngớ ngẩn, nhưng trên người nàng ta, dĩ nhiên hợp thời trang hơn nhiều.

“An Tố?” Nữ nhân nọ tựa vào cửa, cười dịu dàng, “Cô tỉnh rồi, tôi cùng Tiết Xán chờ cô mấy ngày, ba ngày không ăn gì có đói bụng không? Tôi nấu một ít súp. “

Tôi dường bị người ta đánh đầu, mặt không có chút máu.

Làm thế nào có thể Ninh Uyển Uyển sao lại ở đây?

Tại sao cô ta còn mặc đồ ngủ của tôi?

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Tôi quay đầu lại, nhìn về phía Tiết Xán Nhưng không ngờ, hắn chỉ có chút xấu hổ mở miệng: “Ngày đó sau khi nàng xuyên không, Ninh Uyển Uyển bởi vì cổ độc phát tác, ở dưới lầu hôn mê, cho nên ta dẫn nàng ta trở về. “

Lại là cổ độc phát tác?

Lúc này tôi, đối với Ninh Uyển Uyển càng chắc chắn không thể tin tưởng, tôi mở miệng định nói, nhưng đột nhiên, tôi cảm thấy trước mắt tối đen.

– An Tố! sắc mặt Tiết Xán khẽ thay đổi, nhanh chóng ôm lấy tôi.

Rơi vào vòng tay lạnh lẽo quen thuộc của hắn, tôi lại hoàn toàn mất đi ý thức.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK