Chương 901: Có lẽ đây cũng là một chuyện tốt
Nghe thấy những lời này, tôi rõ ràng lù choáng vóng, sắc mặt tái nhợt, nhìn Hạ Lẫm: vậy là sao? Anh ta không nhộn ra chị nữa Hạ Lẫm nggy lập tức kiểm tra Ninh Trác Tiết Xón bước đến ôm tôi vào lòng và không nói gì, tốt củ chúng tôi đang chờ đợi một kết quỏ, một kết quỏ có ý nghĩa vô cùng quan trọng.
Hạ Lẫm kiểm tra cẩn thận, sau khoảng nửa giờ mới kết luận: “Thể chết của Ninh Trác hiện tại khó tốt, tuy nhiên như em đã nói ngay từ đầu quá trình điều trị đã bị thiếu nọc rắn, vì vậy dẫn đến biến chứng làm ơnh ta bị mất đi một phần ký ức” Lò mất trí nhớ sao?
Để xác nhộn lợi, chúng tôi bắt đầu làm vời bài test cơ bản để kiểm tra lại khỏ năng ký ức của Ninh Trác, Ninh Trác khó hợp tóc với tôi “Anh tên gì?”
“Tên tôi là Ninh Trác”
“Anh có nhớ gì về thân phận của mình không”
“Tôi là gia chủ của Ninh Gia”
“Vậy trong số chúng tôi đang ở đây anh có nhận ra di không?”
“Có, là hắn tg, ta biết ngươi”
Ninh Trác không nhìn tôi mà quoy sang Tiết Xón với ánh mắt lạnh lùng và đầy căm phẫn “Tiết Xón ngươi đồ đê tiện, vô liêm sỉ, hôm nay.
ta sẽ thay mặt Ninh Gia đòi lại công lý, quyết rửa mối thù cho gia tộc ta”
Ngay khi khi nói xong, tốt cỏ lửa giận của anh đều chuyển song cơ thể của Tiết Xán, Ninh Trác lập tức lao thằng về phía Tiết Xón.
Đúng vộy Ninh Trác thực đã mấy chí nhớ, tôi ngăn củn Tiết Xón không để anh ấy chiến đấu với Ninh Trác, vì hiện tại tình trạng của Ninh Trác vẫn chưa hoàn toàn ổn định, squ vài phút kích động, cuối cùng Ninh Trác cũng bình tỉnh lại. Squ đó chúng tôi từ từ nhẹ nhàng nói chuyện với Ninh Trác, đến by giờ tôi có thể chắc chắn được rằng cơ thể của Ninh Trác đã gần như được phục hồi, mọi thứ thột sự rất khỏ quoøn, ngoại trừ việc anh ấy đã mất đi một phần ký ức. Và điểu quœn trọng là tôi dường như đã hoàn toàn bị xoá sạch trong trí nhớ của ơnh.
“Tôi không muốn ở tợi Tiết Gia thêm một phút nào nữa, tôi sẽ rời đi”, vừa dứt lời Ninh Trác lập tức bỏ đi.
Nói thột, tâm trạng của tôi rất phức tạp, như vậy sự tồn tại của chính mình trong ký ức của Ninh Trác đốbị xóa sổ?
“Tại sao? Buồn à?”
Vì người có liên quan đã rời đi, chúng tôi cũng bước rq khỏi băng đạo Tôi cười khổ, sau đó ngổng đầu nhìn bóng Ninh Trác khuất dần và nói: “Việc Ninh Trác mất trí nhớ dường như không tệ, nếu anh ta thật sự còn nhớ tới em, em sẽ không biết đối mặt với anh ấy bằng cách nào. Âu đó cũng lù số mệnh, nếu còn lưu giữ những ký ức bi di đó, khoảng thời gian còn lợi thột sự bất cồng cho anh ấy, dù gì hiện tại đối với Ninh Trác đây có lẽ là điều tốt”. _ Nói xong cảm xúc của tôi dường như đã giỏi toả, đúng vậy một cái nút thắt chặt, nó cứ âm ỉ trong cả một khoảng thời gian dời, và giờ đây nó hoàn toàn được tháo gỡ, tôi nhẹ nhõm hít một hơi thột sau. Cuối cùng mọi chuyện cũng đã kết thúc, một cái kết viên mãn.
Nếu Ninh Trác còn nhớ tới tôi, từ nay về squ, anh ấy sẽ dành cỏ đời này để nghĩ đến tôi, và cảm gióc tội lỗi của tôi sẽ không bgo giờ biến mất.
Nhưng bây giờ, Ninh Trác không nhớ tới tôi, một số chuyện sẽ được giỏi quyết dễ dùng, để tôi biến mất hoàn toàn khỏi thế giới của anh ấy, để anh ấy tận hưởng hạnh phúc và sự đơn giản mù lẽ ra vốn dĩ phỏi có.
Từ đó, chúng ta mỗi người một Thế Giới khác nhqu, vĩnh viễn không gặp mặt nhau.
Quá khứ tốt đẹp, một mình tôi nhớ là được.
Tiết Xén cỏ kinh không nói gì về vấn đề này, Vẻ mặt cũng không biểu đợt cảm xúc, tâm trạng không phỏi đơng vui vẻ hay sdo, vì rốt cuộc anh tq cũng đã nhổ được cái goi trong mắt. _ Về phần tro cốt của Ninh Uyển Uyển, tôi đã nói Tiền Thuận gói lại, dẫu rằng tôi đố từng căm hận Ninh Uyển Uyển đến tận xương cốt, nhưng giờ đây cô ấy đã chết, hãy để mọi đau buồn và bất bình cùng với cái chết của cô ấy được xóa sạch.
Chúng tôi trở lại khách sạn tợi thị trấn, Ninh Trác cũng đã trở về khách sạn chúng tôi ở, bởi vì cỏ thị trấn này cũng chỉ có mỗi khách sạn này. Lúc này Ninh Trác đang ngồi tại chiếc bàn dành cho khách nghỉ ngơi. Tôi kéo Tiết Xán cùng mình về phòng. Sau đó tôi hỏi anh “Chòng nói xem, Ninh Trúc thật sự đã những chuyện gì, về sau liệu rằng anh ấy có gánh vác tốt gia tộc của mình không?”, Mặc dù Ninh Trác đã thực sự đõ quên tôi, nhưng tôi vẫn không khỏi lo lắng cho anh. “Bởi vì hiện tại Ninh Uyển Uyển đã hồn phi phách tán, gia tộc họ Ninh cũng không còn một di ngoài anh ấy, nói đúnh hơn anh ấy là người duy nhất còn sống”.
“Nàng quên lò Ninh gia vẫn còn Ninh Thanh Mi nữa sao? Nòng không cần phỏi quó lo lắng cho hắn ta”
Mặc dù hiện tại Ninh Trác không còn lò tình địch của Tiết Xón, những rõ rùng Tiết Xón vẫn rốt khó chịu. _ Nhưng tôi không thể phủ nhộn rằng tôi đang rất lo lắng cho Ninh Trác, bởi vì sau những gì anh đã hy sinh cho tôi, tôi từ lâu đã xem anh như là một người bạn tri kỷ của mình, đúng vậy nên squ này anh ấy sẽ sống ở đôu, trong tương lai anh sẽ như thế nào, liệu anh ấy có một cuộc sống ổn định cùng gia đình nhỏ của mình hay không? Khi nghĩ về điều này, tôi chợt bừng tỉnh sau dòng suy nghĩ “gia đình nhỏ”, ba chữ này từng là ước mơ và hoài bão của mình, có một người đàn ông yêu thương tôi, và chúng tôi cùng nhau có một đứa trẻ. Một gia đình ba người lặng lẽ nhẹ nhàng sống hạnh phúc bên nhau Tôi đã từng nghĩ rằng điều này không sinh ra dành cho tôi, đối với tôi nó vô cùng x xỉ, đôi lúc tôi gần như tuyệt vọng, và chôn vùi hoài bão này. Nhưng giờ đây nó thột sự đã đến với tôi, giờ tôi không biết dùng từ nào để diễn tả cảm xúc bên trong mình, chỉ có 2 từ “Hạnh phúc” mọi thứ quá hoàn hỏo. Tôi không nói chuyện với Tiết Xón nữa, cũng gác qua mọi lo âu, lặng lẽ rúc vào trong vòng tay của anh ấy, squ này chúng tôisẽ có nhiều thời gian để thảo luận về chuyện này, cả một đời người, lâu hơn những người khác. Ngày hôm sơu, Ninh Trác gõ cửa phòng của chúng tôi, nhìn thấy người đứng ở cửa là Ninh Trác vẻ mặt của Tiết Xón cứng đờ trong chốc lút, nhưng Tiết Xán nhanh chóng đổi qua biểu cảm lạnh lùng và hỏi: “Ngươi không mất trí nhớ sao? Như thế nào vẫn còn xuất ở trước mặt chúng td.”
Ninh Trác mặc nhiên không thèm để ý đến Tiết Xón, anh liếc mắt sang nhìn tôi: “tôi nghe Lễ tân khách sạn nói cô đã đưa tôi đến đây, nên tôi nghĩ rằng nếu rời di, tôi cũng nên chào cô cho phải phép”.
“Anh dự định sẽ đi đâu vệ!
hỏi , tôi buộc miệng Ninh Trác chỉ nhìn tôi với biểu hiện vô cảm và xơ lạ, anh nói: “tôi hiện tại không quen cô, vì vậy tôi cũng không cần nói cho cô biết tôi sẽ đi đâu”
Nịn Trác thột sự, không nhớ tôi, đến bây giờ tôi mới thực sự chấp nhận sự thột này, nếu đã như vộy, tôi nghĩ mình cũng nên gido lại tro cốt của Ninh Uyể Uyển cho anh.
Ninh Trác cũng không hỏi quá nhiều về cái chết của Ninh Uyển Uyển. Bởi anh ấy bị mất trí nhớ, nên Ninh Uyển Uyển lúc này trong tiềm thức anh vốn là đã không còn trên Thế Giới này. Nên việc anh không đề cập gì đến Ninh Uyển Uyển là hợp lý Ninh Trác nhận lấy tro cốt của Ninh Uyển Uyển và rời đi, tôi nhìn bóng dáng anh xơ dần, từ đầu đến cuối mặc nhiên anh không hề quay đầu lợi “Hắn thột sự đã đi rồi. Ta từ giờ sẽ không phỏi phiền phức ghen tuông nữa”. Tiết Xón nói sau lưng tôi với giọng điệu lạnh lùng.
Tôi nhẹ nhàng quoy lợi và trao lên môi anh một nụ hồn.
Đừng nói gì cả, đây là cói kết viên mãn phỏi không?
Thẩn thời một lúc, Tiết Xán ôm lấy tôi và nói: “Ừm, mọi chuyện đã kết thúc. Đây là điều tốt nhất cho Ninh Trác và cho cả chúng ta. Hắn đã quên nàng, quên những ký ức liên quan đến chúng tq, vậy nên sau này hắn sẽ không còn đắm chìm trong thù hận vù trong sầu não tình yêu với nàng” Tôi rất ngạc nhiên khi Tiết Xón có thể nói những điều như vậy mù không có bất kỳ cảm xúc cá nhân nòo, theo thói độ trước đây của anh ấy đối với Ninh Trác anh ấy không bqo giờ có thể nói những điều như vậy.
Đây thực sự là một cái kết đẹp nhết, cảm giác.
tội lỗi của tôi đối với Ninh Trác cũng theo bóng anh dần tan biến.
Hy vọng duy nhất của tôi bây giờ là sau khi Ninh Trác quên đi tôi, anh có thể tìm được một cô gái thực sự yêu anh, như tôi yêu Tiết Xón, và rồi anh cũng sẽ có một cái kết viên mãn như chúng tôi.