Chương 903: Ninh Trác
Ánh trăng sáng chiếu vào anh, cỏ cơ thể của anh ấy như được mạ một tầng ónh bọc, trên người mặc một chiếc áo choàng trắng, có vẻ lù cổ trang, nhưng điều đặc biệt ở thế kỷ này, với y phục như trên anh ấy mặc nhìn không có gì lq, ngược lại còn toát lên khí chất sang trọng và thần tiên.
Anh đang nhìn vô định rừng trúc bên ngoài cửa sổ, nhưng đột nhiên chú ý đến một đám người nào đó, anh ngẩng đầu lên, nhíu đôi lông mòy xinh đẹp lại với nhau.
Nhưng cói cau mày này trông còn đẹp đế và goy cấn hơn. Nó thột đẹp!
Ngay cỏ đám thổ phỉ cũng lù nam nhân nhưng vẫn cảm thốy ngứa cổ họng, tiếng nước dãi lần lượt chảy ra phó tan cảnh sơn trang, Tên quên sư nuốt nước bọt vò ho “khụ…khụ….”
Hắn vừa ngổng mặt lên chưa kịp định hình đố thấy bóng dáng thần tiên ấy độp vào ngay trước mắt mình “Gì…ngươi sao…”
Đây là lời nói cuối cùng còn lại trên cõi đời này, vì hắn chưa kịp nói hết câu đã bị một cánh tay thon dòi túm lấy cổ vò ném lên không trung, hắn bay lên cao độp mặt xuống đất và chết tức tưởi.
Đám còn lại vẫn chưa kịp định hình tình huống xỏy ra như này, nhưng theo phỏn xạ chúng lập tức hô hào “Các huynh đệ, xông lên, báo thù cho quân sư” Tết cả mọi người đều đã chết, lần này không còn một thi thể, nam nhân kio lập tức thu thập linh lực trực tiếp ném vào đám thi thể trên mặt đất, tất cả sinh vột đều bị hóa hơi, như thể chúng chưa từng tồn tợi trên thế giới này.
Tại sao một người đàn ông vi diệu như vộy lại sống ở đây, anh ấy đã trải qua những gì, tợi sơo ẩn sâu trong đôi mắt của anh lại có một cái gì vấn vương Anh ấy là Ninh Trác, sau khi chia tay An Tố anh ấy đã một mình chuyển đến nơi xâm phạm nòy và xôây một ngôi nhà để ở Ngôi nhà trông rất đơn giản nhưng squ khi bước vào, bạn có thể thấy rằng chủ nhân thực sự là người có gu thẩm mỹ, và những thứ bên trong cũng vô cùng tỉnh xảo, đó lò lý do tại sao bọn cướp thường xuyên bị kích thích.
Căn nhà quay mặt ra rừng trúc ngoài núi, lúc này trời hơi mưa, nước mưa len qua rừng trúc, mọi thứ trông thật đẹp nhưng lại mang một vẻ trầm mặc khó tỏ.
Ninh Trác từ trên ghế đứng lên, nhìn đống tro tùn đặt trên bàn bên cạnh cây đàn hương đỏ trăm tuổi nhàn nhạt nói: “có một loại người rất sợ chết nhưng luôn tìm đến cái chết”
Nhìn khung cảnh trầm mặc ngoời cửa sổ, anh cười nhọt, “uyển uyển, ta không ngờ cuối củng chỉ còn lại ta và muội, sau này cũng chỉ có chúng tơ thôi” Ngẩn ngơ một lúc, anh lốy ra một bộ sưu tập dlbum từ ngăn tủ bên cạnh, cầm cuốn album anh cẩn thộn lột từng trang, miệng không ngừng gọi tên một người, âm điệu rất nhỏ, và bạn phải đến thật gần mới có thể nghe những gì anh ấy đang gọi: “An Tố”
Đúng vộy Ninh Trác không hề mất trí nhớ, anh ốy nhớ tất cả những gì đố xảy ra, nhớ từng mỏnh vụn với An Tố. Lý do anh giỏ vờ mất trí nhớ là bởi vì để An Tố cảm thấy dễ chịu hơn, để cô không còn cảm thấy có lỗi và khó xử Anh ấy biết rất rõ con người của An Tố, nếu anh vẫn như trước đây nhớ tết cả hồi ức đã trẻi qua, nh đã chấp nhận thoy đổi số phận với Tiết Xún, vậy nên với số mệnh ấy sẽ không cho phép anh được gặp An Tố. Nếu với điều đó, An Tố mặc nhiên sẽ sống tiêp quảng đời còn lại trong cảm giác tội lỗi Anh biết mặc dù An Tố đối với anh chưa một phút yêu anh, nhưng su tốt cả những anh để làm và hy sinh cho cô, An Tố sẽ luôn cảm thấy giùy vò, vậy làm thế nào cô có thể sống tiếp một cách hạnh phúc Đối với anh những gì An Tố chịu đựng cảm giác của cô, tốt cả những điều đó đối với anh sẽ nhân gốp đôi, anh không thể chịu được khi biết cô bị tổn thương.
Thù rằng chính tay anh cắt đứt tết cỏ, còn hơn để cô phỏi chịu những tổn thương như vậy, một mình anh sẽ thay cô gánh chịu nỗi đau này.
Cho nên, ngay khi tỉnh lại, anh đã giả bộ rằng mình bị mết trí nhớ _ Anh ấy đã diễn rất thành công, vù mọi người đều tin vào điều đó.
Ít nhất một người có thể có được hạnh phúc, phải không? Và người đó là thứ anh muốn bảo.
vệ nhết, vậy là đủ rồi, quãng thời gian sau, anh sẽ dành phần đời còn lại của mình để cô đơn với những kỉ niệm đẹp đẽ giữa hơi người.
Trước đây anh không có khói niệm đúng soi, mọi thứ đều dựa vào ý thích của bản thôn, sau khi giết một người dân trong làng, anh đã gặp một người phụ nữ kỳ lạ trong rừng và cô ta không ngừng nói rằng anh lò một người tốt.
Người tốt ư? Chưa từng có di nói với Ninh Trác ơnh là người tốt cả, người phụ nữ này thật sự rất ngốc nghếch và dễ thương, lúc đó đây là ốn tượng đầu tiên của Ninh Trác về An Tố. Sau này anh mới biết cô được nhà họ Tiết gả cho anh.
An Tố mang đến cho Ninh Trúc một cảm giác rất khác so với những người phụ nữ trước đây anh từng gặp. Và cuối cùng anh chợt nhộn ra trái tim mình đã trao cho cô. Anh từng khao khót có thể được ở cạnh cô sống một cuộc Z Tà HH sống chỉ hơi người.
Nhưng kết cục, người đó không phỏi là cô dâu của anh, mà là An Tố cô xuyên không về quá khứ để giúp Tiết Xón điều tra về gia tộc của anh. Lúc đó trong trái tim của cô đã có sự hiện diện của một người đàn ông khúc, nó mặc nhiên không có chỗ cho anh.
Trái tim cô thật nhỏ bé không còn bao dung được với anh.
Nhưng anh không biết, anh luôn hy vọng một ngày nào đó An Tố thột sự cho anh được một chút tình cảm ít ỏi, thậm chí anh sẵn sàng bị đâm bằng kiếm.
Đó có lẽ là lần đầu tiên Ninh Trác cảm thấy đau lòng, đúng không? Nhưng anh không ngờ squ này chuỗi ngày của anh chỉ có hơi từ “đqu lòg”.
Ngồi ở đó, Ninh Trác nhớ lại những gì đã xảy ra khi anh và Tiết Xán tranh giành An Tố, anh lúc này xuất hiện trước mặt cô với tư cách là bạn thanh mai trúc mẽ. A Viễn. Nhưng bởi anh đã xuất hiện quá muộn nên mặc nhiên trói tim cô đã trao cho Tiết Xán Về squ được ông trời ưu đi, Tiết Xán và An Tố hơi số mệnh tương khắc nhau. Vào một ngày nọ An Tố trực tiếp đến gặp anh để nhờ anh phối hợp với cô làm tổn thương Tiết Xón. Tất nhiên anh sẵn sàng làm một việc như vộy, lúc đó anh còn thầm cảm ơn ông trời đã ban cho anh thêm một cơ hội lần nữa “Nhưng bây giờ xem rq ông trời chưa từng đoái hoài đến anh.” Ninh Trác cười khổ mở glbum ảnh trên toy ra, tốt cả đều là ảnh của An Tố Một số ảnh An Tố đang mỉm cười, một số đơng ngủ với đôi lông mày cou lại, và một số đơng nghĩ về việc đọc sách.
Tất cả đều khúc với An Tố người phụ nữ anh đã yêu suốt 900 năm.
Chúng được anh thu thạo từ nhiều phương tiện khác nhou và giờ đây nó là thứ duy nhất anh có thể gửi gắm vào nỗi cô đơn.
Bôy giờ, đây là thứ duy nhất còn lợi đối với anh. Khi nhìn thấy Tiết Xón cùng An Tố bết chấp số phận và nhất quyết ở bên nhau cho dù số phận của họ tương khốc nhau, squ khi nhộn ra dù thế nào đi chăng nữa, anh vẫn không thể nào có được một góc dù nhỏ trong tỉm cô, anh ốy đã quyết định từ bỏ.
Tết cả những gì anh có thể làm là băng mọi gió phỏi để cho người phụ nữ anh yêu chín trăm năm trước được hạnh phúc, và dùng sự hoàn hỏo của mình để đổi lấy khiếm khuyết trong số mệnh của họ, để cô có được hạnh phúc vĩnh cửu.
Nếu bạn yêu cô ấy, hãy buông toy, và hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời cô ấy, hãy để cho những hoời ức của bạn trong cô ấy mất đi như chưa từng có Âu không phỏi là duyên số, nên anh đành phỏi chấp nhộn, anh không muốn hủy hogi mà chỉ mong cô được hạnh phúc, với thứ hạnh phúc mà anh chưa từng có được.
“Vậy lù tốt rồi, nàng phỏi thật hạnh phúc, thột hạnh phúc nhé”. Ninh Trác nông niu cuốn glbum, trên mặt nMnở nụ cười nhàn nhạt.
Anh nhẹ nhõm và buông tay.
Từ nay dù chỉ có một mình anh cũng không bao giờ quan tâm Dù sao anh cũng đã cô độc gần một ngàn năm rồi, không phỏi sao?
Bây giờ chỉ là đang tiếp tục Đây là phần cuối của truyện và phần tiếp theo sẽ là Ninh Trác, Hạ Lẫm vù Tiết Chỉ