Chương 135
Đến buổi tối, mọi người chuẩn bị đi ngủ. Tuy nguy hiểm đã qua, nhưng mọi người vẫn hơi sợ hãi, vì vậy tụ tập trong phòng khách.
Tôi nằm trên một chiếc sô pha nhỏ, Tiết Xán ngồi bên cạnh ghế sô pha của tôi, chân dài hơi hơi gập lại.
“Anh không nghỉ ngơi sao?” Tôi thấp giọng hỏi.
“Tổi muộn hôm nay, tôi định đi điều tra những thi thể trong hang ổ của Tuyết Nữ kia” Hản đáp: “Em ngủ trước đi”
“Tại sao lại muốn điều tra những thứ kia?” Tôi không nhịn được hỏi.
“Tôi cảm thấy những thi thể kia hắn là bị giết vì một thuật pháp nào đó” Tiết Xán trầm ngâm nói, đưa tay vuốt lên mí mắt tôi: “Em đừng để ý, nghỉ ngơi trước đi”
Quả thật tôi đã mệt muốn chết rồi, không còn sức lực hỏi đến cùng nữa, nằm trên ghế sô pha mơ màng ngủ thiếp đi. Không biết ngủ bao lâu, trong lúc mơ màng đột nhiên tôi nghe thấy một tiếng “cạch”.
Tôi giật mình tỉnh lại. Tôi ngẩn ra trong chốc lát mới phán ứng lại được, âm thanh vừa mới đánh thức tôi là lửa than thiêu đốt trong lò lửa. Bên cạnh tôi không còn bóng dáng của Tiết Xán nữa, hẳn là đi điều tra những thi thể kia như hắn đã nói rồi.
Tôi cảm thấy hơi khát, muốn uống nước, nhưng tôi vừa đứng dậy, đột nhiên An Nhân cũng chậm rãi đứng dậy khỏi ghế sô pha.
“An Nhân?” Tôi vô cùng kinh ngạc, không nhịn được gọi cô ta một tiếng.
Nhưng cô ta không phán ứng chút nào. Chỉ thấy cô ta chậm rãi bước trên thảm lông ở sảnh lớn, miệng lẩm bẩm.
Trong lòng tôi hơi sợ hãi, Tôi rón ren đến gần An Nhân mới nghe rõ cô ta đang nói cái gì. Nói chính xác hơn là cô ta đang hát.
“Twinkle twinkle little star. How i’ll wonder what you are”
Tôi giật mình.
An Nhân đang hát Little star bằng tiếng Anh sao?
Hơn nửa đêm rồi cô ta còn đi hát nhạc thiếu nhị, lại còn bằng tiếng Anh?
Tôi đi thẳng đến trước mặt An Nhân, mới phát hiện hai mắt cô ta nhắm nghiền.
Bị mộng du sao?
Nhưng quen biết An Nhân nhiều năm như vậy, chưa bao giờ tôi biết cô ta mắc bệnh mộng du? Tôi biết không thể đánh thức người đang mộng du một cách tùy tiện được, nên chuẩn bị cách xa cô ta ra một chút.
Nhưng đột nhiên, An Nhân ngừng hát, đi về phía bàn trà, lấy thứ gì đó bên dưới bàn trà lên.
Tôi nhìn thứ cô ta đang cầm, ngẩn ra. Là túi đựng băng ghi hình kia.
Tôi nhìn thấy An Nhân lấy băng ghi hình ra khỏi túi, không nhịn được sốt ruột hắn lên. Tôi còn chưa giải đáp được bí mật của băng ghi hình này, không thể để cho An Nhân làm bừa được.
Nghĩ đến đây, tôi cũng bất chấp nhiều như vậy, vội vàng định cướp lại túi và băng ghi hình. Nhưng tôi vừa mới đến gần An Nhân, cô ta đột nhiên ngẩng đầu lên, mở mắt ra.
Là một đôi mát đỏ như máu!
“A!
Tôi sợ đến mức lùi lại một bước.
An Nhân cười lạnh “hì hì”.
Tiếng cười của cô ta càng khiến tôi sợ đến nổi da gà. Không đúng.
Đây không phải giọng của An Nhân!
Mà giống như là… Michelle!
Lúc này tôi mới phản ứng lại được, trong lòng thầm măng mình thật ngu ngốc!
Lúc trước khi tôi ở trên núi Tuyết, trước khi rơi xuống hầm bằng kia, đã từng nhìn thấy bóng dáng của Michelle. Trong băng ghi hình tổng cộng có hai người, Tuyết Nữ kia, còn có Michelle. Tuyết Nữ biến thành lệ quỷ, Michelle này có lẽ cũng biến thành quỷ rồi.
Tuy rằng Tuyết Nữ đã bị Tiết Xán tiêu diệt, nhưng Michelle vẫn còn ở đó. Nhưng mà tôi lại không nhớ phải đề phòng Michelle.
“Hì hì hì…”
Lúc nãy, An Nhân lại cười rộ lên, giọng cười vô cùng lạnh lẽo. Tôi vội vàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy An Nhân đã ném túi đi từ bao giờ, đi về phía tôi.
“An Tố… Bắt cô đi.. Bắt cô đi… Dâng cho đại nhân…”
Trong lòng tôi kinh hãi. ba chân bốn căng chạy ra ngoài. Tôi vọt thăng đến cửa chính, vừa mới mở đang định chạy ra ngoài, không ngờ có một bóng đen thon dài đột nhiên nghiêng ngıười lách vào cứu.
Tôi sợ đến mức đang định hết lên một tiếng, thân thể đột nhiên rơi vào một vòng tay lạnh như băng, miệng bị che kín “An Tố. em chạy đi đầu vậy?”
Bên tai vang lên giọng nỏi của Tiết Xán, tôi quay đầu mới phát hiện ra người vừa bước vào cửa chính là hắn.
“Tiểu Xán!” Tôi vội vàng tùm chặt lấy hắn: “An Nhân… Không đúng! là Michelle. Michelle đến rồi”
Tiết Xán biến sắc mặt, nhanh chóng xoay người. Nhưng đăng sau tôi đã trống rỗng, hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng An Nhân đầu nữa.
Nhưng đúng lúc này, trong sảnh lớn cách đó không xa đột nhiên vọng ra âm thanh răng rắc răng rắc.
Nguy rồi!
Tiết Xán nhanh chóng lôi tôi chạy vọt vào sánh lớn. Vừa chạy vào trong sánh lớn, tôi đã nhìn thấy một cảnh tượng khiến cho tôi khiếp sợ.
An Nhân, hoặc nên nói là Michelle, đang cầm những băng ghi hình kia nhét vào miệng mình!
Cô ta hung hăng gặm cản những cuốn băng ghi hình đó, nhưng hàm răng không đủ cứng, lập tức rụng mất mấy cái rãng, máu tươi chảy ròng ròng. Nhưng cô ta dường như không cảm thấy đau đớn chút nào,
Vẫn gặm cần như trước.
Răng rắc răng rắc.
Âm thanh băng ghi hình vỡ nát, kèm theo tiếng răng của cô ta rơi xuống, trong đêm tối khiến cho người ta sởn tóc gáy. Nhìn thấy chúng tôi xông vào, cô ta u ám liếc nhìn chúng tôi một cái, lập tức tăng tốc độ gặm can những cuốn băng ghi hình kia.
Tiết Xán nghiêng mình sang, vươn tay giữ chặt lấy cô ta. Nhưng dường như cô ta không cảm nhận được gì cả, vẫn gặm cắn băng ghi hình như trước, máu tươi lần theo nước bọt chảy ra ào ào.
Tiết Xán ghét bỏ nắm chặt đỉnh đầu của An Nhân. Dùng sức một chút. Trong nháy mắt, một bóng người màu trắng sờ sờ bay ra từ đỉnh đầu An Nhân
Là quỷ hồn của Michelle.
Michelle hét lên quái dị, một đôi mắt màu đỏ máu nhìn chằm chằm vào Tiết Xán, giãy giụa định tiếp tục giật lấy những cuốn băng ghi hình kia.
Tôi không khỏi cảm thấy khó hiểu.
Chúng tôi cũng đã xem hết băng ghi hình rồi, tại sao cô ta còn gấp gáp muốn phá hủy chúng như vậy?
Nhìn hành động điên cuồng của Michella, Tiết Xán vỗ thắng một chưởng xuống.
Trong phút chốc hồn phách màu trắng tan thành mây khói. Còn An Nhân, toàn thân mềm nhũn rơi xuống đất.
Tôi chạy đến, xác nhận An Nhân không chết rồi thì cũng lười để ý đến cô ta, chỉ đi đến bên cạnh những cuốn băng ghi hình kia.
Có tổng cộng năm cuốn băng ghi hình, trong đó bốn cuốn đã biến thành mảnh vỡ rồi, hỗn hợp răng bể và máu đúng là vô cùng buồn nôn. Chỉ còn một cuốn vẹn toàn không tổn hại chút nào.
Tôi bịt mũi lại, cẩn thận cầm cuốn băng ghi hình kia lên: “Tiết Xán, anh nói xem tại sao cô ta lại gấp gáp muốn phá hủy mấy cuốn băng ghi hình như vậy?”
“Không biết” Tiết Xán nhìn cuộn băng: “Có lẽ bên trên có thứ gì đó mà cô ta không muốn chúng ta nhìn thấy”
Trước đây những cuốn băng ghi hình này đầu do lão Tăng cất giữ, tuy tôi xem băng ghi hình, nhưng cho đến bây giờ cũng chưa quan sát tỉ mỉ cuốn bng.
Nghe Tiết Xán nói xong tôi mới săm soi nó. Băng ghi hình đen như mực, tôi cố nhịn cơn buồn nôn, dùng
khăn giấy lau máu đi, cẩn thận để cạnh lò lửa nhìn xem. Khi ánh mắt quét qua bên hông băng ghi hình, tôi ngây người.
“Tiết Xán, anh mau đến đây nhìn xem!” Tôi vội vàng nói.
“Còn lâu tôi mới nhìn!” Vẻ mặt Tiết Xán chán ghét, rõ ràng không muốn chạm vào cuốn băng ghi hình này.
Nhưng tôi nào có tâm trạng để ý đến hån, cứ thế nhét cuốn băng ghi hình vào trong tay hàn: “Anh nhìn xem chỗ này có một kỷ hiệu này! Hình như… Hình như là chữ “Ninh… ”
Sắc mặt Tiết Xán thay đổi, lúc này mới nhận lấy cuốn bằng ghi hình.
Bên hông cuốn băng ghi hình kia có một ký hiệu nổi cộm, vì cũng có màu đen nên nếu không nhìn kỹ thì hoàn toàn không nhìn thấy được.
Ký hiệu kia rất giống một chữ “Ninh” phồn thể.