Chương 329: Không có dũng khí đẩy cửa ra
Máu trong người tôi như đông cứng lại, , hô hấp đột ngột đều trở nên vô cùng khó khăn!
Lúc này Ninh Uyển Uyển Nhẹ nũng nịu nói, nhưng ngôn từ không còn như ngày bình thường thanh lãnh, dịu dàng mà là mập mờ vô cùng.
Cô ta gọi tên Tiết Xán
Ta trắng bệch nghiêm mặt, không ngừng lắc đầu, muốn vứt bỏ suy nghĩ đáng sợ trong đầu mình.
Không!
Không có khả năng!
Tiết Xán làm sao lại cùng Ninh Uyển Uyển làm ra loại chuyện đó!
Khẳng định là Ninh Uyển Uyển cố tình gài bẫy tôi!
Tôi tức giận siết chặt tay.
Đúng, không sai, đây hết thảy, nhất định là mưu kế của Ninh Uyển Uyển, cô ta hẳn là muốn tôi và Tiết Xán xảy ra hiểu lầm.
Ninh Uyển Uyển, tâm cơ thật sự sâu xa, nếu như không phải An Tố tôi chín trăm năm trước nhìn thấu cô ta, nếu không chắc chắn là sẽ mắc lừa!
Tôi tức giận muốn trực tiếp đẩy cửa ra, chọc thủng quỷ kế khốn khiếp này. Nhưng khi vừa chạm vào tay nắm cửa, thân thể của tôi đột nhiên cứng đờ.
Chẳng may, tôi chỉ nói là chẳng may . . .Chẳng may Tiết Xán thật sự bên trong, tôi nên làm thế nào cho phải?
Nghĩ đến khả năng này, tôi toàn thân đều ngăn không được run rẩy.
Lúc này, gian phòng bên trong động tĩnh đã càng ngày càng kịch liệt.
Tôi càng không có dũng khí đi đẩy cửa đi vào.
Lúc này, Tạ Phong Tiêu cũng chạy tới bên cạnh tôi, nghe thấy âm thanh mờ ám trong phòng, mặt liền biến sắc.
“Tên khốn Tiết Xán!” Hắn giận mắng một câu, “Ta còn tưởng hai người bọn họ vì cái gì tìm người tìm lâu như vậy, hóa ra là ở đây, làm cái trò này’’
Dứt lời, hắn tức giận muốn đẩy cửa đi vào, nhưng bị tôi giữ chặt.
Ngay lúc đó tôi, cả người đều hồn bay phách lạc, hoàn toàn không có chú ý tới, Tạ Phong Tiêu lúc này trong lời nói có vấn đề.
Lúc hắn đi tới , trong phòng đã không còn giọng của Ninh Uyển Uyển , cũng không có bất kỳ âm thanh nào của Tiết Xán cả, nhưng hắn vậy mà ngay lập tức, liền khẳng định là Ninh Uyển Uyển cùng Tiết Xán trong phòng.
Nếu như ngay lúc đó tôi để ý và suy nghĩ nhiều hơn về những điều này thì có lẽ về sau Tiết Xán và Tôi không bị nhiều tổn thương đến như vậy.
Tạ Phong Tiêu nhíu mày nhìn tôi, há mồm muốn nói cái gì, nhưng đột nhiên, hắn nhìn chằm chằm vào bên cạnh tôi, bỗng dưng đổi sắc mặt.
Tôi khẽ giật mình, nhìn theo ánh mắt hắn.
Tôi không khỏi hít một ngụm khí lạnh
Chỉ thấy trên hành lang trống rỗng ban nãy, lúc này vậy mà đột nhiên xuất hiện một cái kính viễn vọng.
Chính là chúng tôi trước đó đã nhìn thấy Phạm Mỹ Quyên qua cái kính viễn vọng này.
Nhưng cái kính viễn vọng này không có chân, làm sao lại đột nhiên từ dưới lầu, chạy lên đây?
Tôi bị dọa, sắc mặt trắng bệch , kính viễn vọng đột nhiên chuyển động.
Tiếng kim loại ma sát kẽo kẹt đến lạnh người, nó chĩa ống kính vào căn phòng phát ra tiếng kêu của Ninh Uyển Uyển
Cơ thể tôi run lên.
Cái này kính viễn vọng này muốn tôi nhìn nó?
Tôi toàn thân run rẩy, Tạ Phong Tiêu muốn giữ tôi lại, nhưng tôi im lặng đẩy hắn ra, đi đến kính viễn vọng rồi cúi người nhìn xuống.
Trong phút chốc thân thể tôi cứng đờ, tim như nhảy ra khỏi lồng ngực
Dù khi thi tốt nghiệp trung học tôi cũng không bị như vậy.
Run rẩy , con mắt của tôi, cuối cùng đã tới kính viễn vọng trước.
Cái kính viễn vọng này là đang đối diện với cánh cửa, nhưng cái tôi nhìn thấy không phải là cánh cửa mà là bên trong căn phòng kia. Cái kính viễn vọng vậy mà lại có thể nhìn qua cánh cửa gỗ kia. Trong căn phòng kia , một màn mờ ảo, hai thân thể quấn vào nhau.
Nữ da thịt hơn tuyết, đẹp như tiên nữ, sắc mặt ửng đỏ.
Nam thẳng tắp tuấn dật, bóng dáng vô cùng quen thuộc với tôi
Chút sức lực cuối cùng của tôi bị rút cạn.
Không. . .
Sẽ không. . .
Cái này kính viễn vọng này có vấn đề?
Tôi lần nữa muốn đẩy cửa đi vào, tận mắt nhìn chân tướng, nhưng thân thể như có chì, không thể động đậy.
Trong đầu, không tự chủ được bắt đầu liên tưởng đến cảnh Ninh Uyển Uyển và Tiết Xán cùng nhau
Chín trăm năm trước,Ninh Uyển Uyển giết Tiết Xán, Tiết Xán không để tâm; Tiết Xán lại giúp Ninh Uyển Uyển chữa thương ; Tiết Xán vì Ninh Uyên Uyển còn làm ra cảnh tượng này.
Cuối cùng, tôi không chịu được nữa, đem kính viễn vọng đẩy ra, giống như điên, lảo đảo chạy hướng hành lang.
“Tiểu Tố!”
Tạ Phong Tiêu chạy theo gọi tên tôi, nhưng tôi căn bản như là nghe không được, chỉ là một đường chạy xuống cầu thang.
Tôi chạy quá gấp, không có trông thấy, ngay khi tôi xoay người bỏ chạy thì đôi mắt Tạ Phong Tiêu lóe lên ánh khác thường .
Tôi hoàn toàn không biết bây giờ tôi nên làm thế nào.
Trên đường đi, trong đầu của tôi, chỉ có một thanh âm đang không ngừng lặp lại.
Không có khả năng!
Tiết Xán không có khả năng phản bội tôi!
Tôi lảo đảo suýt rơi xuống lầu , mới bình tĩnh lại một chút.
Tôi ngồi xổm ở đầu bậc thang, toàn thân run rẩy, cố gắng để cho mình tỉnh táo suy nghĩ ——
Mới tại cửa phòng, tôi nghe thấy âm thanh ,nhưng chỉ có Ninh Uyển Uyển, không có Tiết Xán. Không chỉ có như thế, tôi nhìn thấy cảnh tượng kia, cũng là xuyên thấu qua kính viễn vọng, cũng không phải là tận mắt nhìn thấy.
Cho nên nói, vẫn là có khả năng, là Ninh Uyển Uyển tự biên tự diễn một màn kịch?
Nàng cố ý phát ra âm thanh, còn cố ý để kính viễn vọng xuất hiện, sau đó kính viễn vọng tự xoay cho tôi nhìn thấy cảnh bên trong phòng? Chứ tôi chưa nhìn thấy tận mắt. Tôi đã suy nghĩ quá nhiều rồi
Nhưng nếu quả thật mà là như thế, Tiết Xán hiện giờ đang ở đâu?
Tôi đột nhiên thật hối hận, vừa rồi mình không nên như vậy nhu nhược, hẳn là đẩy cửa ra, xem thật giả thế nào?.
Nhưng tôi đang ảo não suy nghĩ thì chợt thấy có cái gì đó không đúng.
Lưu Ngải Vi chết dưới lầu, giờ bỗng thi thể biến mất
Trước mắt cầu thang, sạch sẽ gọn gàng, đừng bảo là thi thể Lưu Ngải Vi, căn bản ngay cả máu đều không có!
Tôi lập tức cũng không đoái hoài tới suy nghĩ Ninh Uyển Uyển cùng Tiết Xán như nào nữa , chỉ là cảm thấy lạnh người, một luồng khí lạnh từ chân chạy lên đỉnh đầu.
Tôi bị dọa đến vừa muốn chạy ngay khỏi nơi này, lại đột nhiên nghe thấy, sau lưng truyền đến, một loạt tiếng bước chân.
Lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch.
Rõ ràng mà chậm chạp.
Giống như có người đang đằng sau tôi, từng bước một đi xuống lầu.
Cầu thang làm bằng gỗ nên đang đi lại lúc, sẽ phát ra một chút thanh âm kẹt kẹt, một chút lại một chút, phảng phất làm rung chuyển thần kinh của tôi.
Tôi lúc này đang nhìn lên cầu thang, đưa lưng về phía hành lang, căn bản nhìn không thấy, người sau lưng.
Chỉ có thể mơ hồ cảm giác được, tiếng bước chân kia, cuối cùng dừng ở sau lưng tôi, một cỗ hơi lạnh, phả vào gáy tôi.
Tôi cảm thấy da đầu của mình tê dại, run lên đến muốn nổ tung.
Nhưng tôi vẫn là miễn cưỡng để cho mình tỉnh táo lại, run rẩy , một chút xíu quay đầu lại.
Vừa quay đầu lại, tôi liền đối đầu với một gương mặt tái nhợt.
Là An Tiểu Hi.
Cô ta mặc một bộ quần áo màu đen, ngồi xổm ở đằng sau tôi trên cầu thang, cùng tôi bốn mắt nhìn nhau, khóe miệng khẽ nhếch, lộ ra một nụ cười quỷ dị lạnh lẽo, đôi mắt không rõ lòng đen, lòng trắng, mang theo vài phần oán hận.
“An Tố.” Cô ta chậm rãi mở miệng, thanh âm êm dịu, “Ngươi muốn cùng ta làm bằng hữu a? Cả một đời bằng hữu. . . Bằng hữu tốt nhất. .