Xe nhanh chóng đến trại tạm giam, trên xe, Hạ Lẫm giới thiệu sơ qua về trại tạm này.
Nơi đó đối với người ngoài có vẻ là bệnh viện tâm thầ của trẻ em, nhưng thật ra không có đứa trẻ tâm thần nào ở trong đó, chúng đều là những đứa trẻ có hình thù kỳ quái của Hạ gia.
“Có nhiều người bị nhốt không?” Tôi không nhịn được hỏi.
“Không nhiều.” Hạ Lẫm nói thầm, “Có lẽ mỗi năm sẽ chỉ sinh ra một đứa như vậy, mỗi đợt sẽ có chừng mười đứa, nhưng mấy năm nay, chị trở về Hạ gia cũng không có chuyện gì xảy ra nữa. Bây giờ chỉ còn tám đứa trẻ trong đó ”.
Tôi chợt nghĩ ra điều gì đó, “Tại sao chỉ còn 8 đứa trẻ? Những đứa trẻ đó khi lớn lên sẽ không ở trong viện tâm thần nữa sao?”
Ánh mắt Hạ Lẫm khẽ động, “Emkhông biết chính xác, nhưng từ hồ sơ hiện tại, không có đứa trẻ nào sống sống quá mười lăm tuổi .”
“Mười lăm tuổi? Chết khi còn trẻ như vậy?” Tôi kinh ngạc.
Đó là một nguyên nhân tự nhiên, hay là do các yếu tố con người khác? Tôi hơi sợ khi nghĩ về nó.
Lúc này, xe cuối cùng cũng dừng lại.
Khi xuống xe, tôi thấy nhà trẻ này ở một vùng núi hẻo lánh cạnh thành phố H. Đúng là giả danh “Bệnh viện tâm thần nhi Bạch Vân”.
Sau khi xuống xe, xung quanh tôi cảm thấy rợn cả người, tôi nhìn xung quanh thì cảm thấy Phong Thủy không tốt lắm.
Trước khi tôi và Hạ Lẫm đến, chúng tôi đã gặp người nhà họ Hạ ở đây, vì vậy chúng tôi nhìn thấy hai người đàn ông trung niên đang đi về phía chúng tôi khi chúng tôi.
“Thưa tiểu thư, thiếu gia, tôi thực sự không ngờ rằng chúng tôi sẽ có cơ hội tận mắt nhìn thấy hai người.”
Hai người trước mặt, một người tên là Hạ Trưng, một người tên là Hạ Ưu, hai người đều là y tá của bệnh viện này.
Theo thói quen, sẽ có tổng cộng bốn thị vệ cho mỗi nhiệm kỳ, và một trong số họ sẽ được thay thế bằng một người mới sau khi nghỉ hưu hoặc rời đi.
Ngoài Hạ Dung và Hạ Trung, còn có hai người chăm sóc khác, lớn hơn một chút, gọi là Hạ Lãnh và Hạ Nữ, họ là một cặp anh em ruột, cũng là người chăm sóc từ nhiệm kì trước.
Chúng tôi đi theo Hạ Trưng và Hạ Ý đến đại sảnh của bệnh viện tâm thần, toàn bộ bệnh viện tâm thần đều trống rỗng và im lặng.
Tôi cau mày “Những đứa trẻ đó ở đâu?”
Hạ Trưng sắc mặt có chút kỳ quái không hiểu vì sao, “Bọn trẻ đều là nghỉ ngơi trong phòng, bọn chúng đều không được bình thường, để bọn chúnh chạy ra hù dọa tiểu thư cũng không tốt.”
Lông mày của tôi chặt hơn.
Theo tôi được biết, những đứa trẻ ở đây chỉ được sinh ra với hình thù kỳ dị và không hề mắc bệnh tâm thần, và Hạ Trung này luôn tỏ ra ghê tởm khi nói về những đứa trẻ đó.
“Không sao đâu.” Tôi thản nhiên nói, “Tôi chỉ đến để gặp những đứa trẻ này. Đưa tôi về phòng của chúng”.
Một tia bối rối thoáng qua trên khuôn mặt Hạ Trung nhưng cuối cùng anh ta vẫn gật đầu và dẫn tôi lên tầng hai.
Khi lên đến tầng hai, tôi không khỏi choáng váng.
Tôi nhìn thấy một hành lang dài trên tầng hai, có các phòng ở hai bên hành lang, và căn phòng đó rất đặc biệt, cửa hoàn toàn bằng kính trong suốt nên chỉ cần nhìn qua cửa là có thể nhìn thấy người bên trong.
Điều này khiến tôi hơi khó chịu, tôi chậm rãi đi về phía trước, nhìn sang căn phòng bên trái, nhưng đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng “rầm” ở bên phải.
Tôi đã bị sốc, và ngay khi tôi quay đầu lại, tôi nhìn thấy một khuôn mặt cực kỳ quái dị!
Thì ra đó là đứa trẻ ở phòng bên phải, đột nhiên nó dựa vào cửa, cả khuôn mặt dán vào cửa sổ.
Khi tôi nhìn vào khuôn mặt đó, ngay cả tôi, những người nghĩ rằng tôi đã hiểu biết, không thể không thở hổn hển.
Đó là một khuôn mặt bị đảo ngược hoàn toàn, với miệng ở trên, mắt ở dưới và mũi với lỗ mũi hướng lên trời.
Đứa trẻ dán mặt vqfo tấm kính, với một đôi nhãn cầu đang nhìn chằm chằm vào tôi bên dưới, nó quay lại, miệng há ra , hình như đang nói gì đó, nhưng hoàn toàn không phải là lời nói của con người, tôi không thể hiểu được.
Hạ Trưng ở bên cạnh thấy tôi sửng sốt, lo lắng vội vàng chạy tới, trực tiếp tát lên trên mặt kính.
Tuy rằng ngăn cách với thủy tinh, bởi vì thủy tinh trong suốt,nên cái tát của Hạ Trưng vẫn làm cho đứa nhỏ bên trong sợ hãi, đứa nhỏ lảo đảo lui về phía sau mấy bước trong phòng, Hạ Trưng lại mắng chửi: “Đứa bé này, đây là tiểu thư , òn không mau quỳ xuống! “
Một mặt, đứa bé có vẻ không hiểu Hạ Trung đang nói gì, nhưng rõ ràng là nó rất sợ Hạ Trung, vì vậy sau khi nhắc nhở vài lần, nó chậm rãi lui vào góc phòng.
Khi tôi nhìn thấy cảnh này, tôi không thể không suy nghĩ.
Qua lớp kính trong suốt, có thể thấy trang thiết bị trong phòng rất đơn giản, giống như một nhà tù, chỉ có một chiếc giường và nhà vệ sinh đơn giản.
Và đứa trẻ đó trông không chưng chạc lắm, khoảng mười tuổi, người gầy gò, quần áo xộc xệch, đầu tóc bù xù, như thể chưa từng được chăm sóc cẩn thận.
Sau khi Hạ Trung đuổi đứa bé đi, anh ta nhìn tôi cười nịnh nọt, “Tiểu thư, tôi đã nói rồi, những đứa trẻ này đều có thần kinh không tốt , tôi sợ sẽ hù dọa người, cho nên mới không mang người tới đây xem.” . “
Tôi không thèm để ý tới dáng vẻ của Hạ Trưng con, mà bước nhanh đi tới phòng bên cạnh.
Đứa trẻ trong phòng này hiển nhiên yên tĩnh hơn rất nhiều, hoàn toàn cuộn tròn trên giường, bất động.
Tóc của đứa bé đó cũng rất dài, đã lâu không được chăm sóc, trên mặt lòa xòa, nhìn không ra bộ dáng.
Tôi không nhịn được tiến lại gần vài bước, cố gắng nhìn rõ tình hình của đứa trẻ, đứa trẻ dường như chú ý đến sự tiến lại của tôi, đột nhiên ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy khuôn mặt của nó, tôi muốn che miệng lại vì kinh hãi.
Tôi thấy mặt đứa trẻ đều là mắt, trừ những nét mặt bình thường thì má, trán và cằm dày đặc, đều là mắt.
“Tiểu thư, cô sợ sao?” Hạ Trung lại bước nhanh đi tới, trừng mắt nhìn đứa nhỏ bên trong, “Cúi đầu xuống cho ta!
Đứa nhỏ này rõ ràng so với vừa rồi còn cứng đầu, nghe Hạ Trung nói xong cũng không nhúc nhích, nhưng vẫn ngẩng đầu lên, trên mặt có vô số ánh mắt nhìn thẳng vào tôi.
Đột nhiên, tôi cảm thấy đầu óc choáng váng.
“Chết tiệt! Ngươi còn dám sử dụng pháp thuật!” Trong cơn mê muội nghe được tiếng nói tức giận của Hạ Trung, anh lấy ra chìa khóa, trực tiếp mở cửa xông vào.
Hạ Trung không biết lấy ở đâu ra một cây gậy điện và đánh đứa trẻ.
Thằng bé bị đánh quay mặt đi, tôi tỉnh như gáo nước lạnh.