CHƯƠNG 270: Sáu năm trước
“€on không Sao ạ” Tôi vội vàng nói “
Dì Tạ, tâm hình này chụp ở đâu vậy ạ?”
“ à, khi tiểu Tiêu đang học năm hai trung học thì gia đình chúng ta có tổ chức đi trượt tuyết ở phía Nam nước Úc. tắm hình này đã được chụp trong một khách sạn ở đó” Hạ mẫu cười nói ” ta nhớ chuyến đi đó không thực sự suôn sẻ”
* không suôn sẻ?”
“Ừ, sau khi chúng ta đến khách sạn, không biệt vì sao tiêu Tiêu lại đỗ bệnh, vô cùng nặng, phải ở trong khách sạn nghỉ ngơi mấy ngày liền.
Chúng ta đành phải hủy bỏ chuyến đi, ngay cả tuyết cũng không có trượt, vội vàng đưa tiểu Tiêu về nước. Sau khi về nước, bệnh tình của nó phải một tháng sau đó mới hoàn toàn bình phục.”
“Thật vậy sao ạ?” trong lòng tôi mơ hồ nghĩ đến chuyện gì đó nhưng lại không tài nào nhớ nồi nên chỉ có thể nói * chúng ta xem ảnh tiếp đi dì”
Những bức ảnh sau trở đi, tôi ngạc nhiên không hiểu tại sao ảnh của Tạ Phong Tiêu lại ít đến vậy Tạ phu nhân dường như nhìn thấu được suy nghĩ của tôi liên nói ‘Con đang thắc mắc tại sao ảnh của tiêu Tiêu lại ít đến vậy phải không? Từ lần đi trượt tuyết ở Úc trở về. tiêu Tiêu liên không thích chụp ảnh.”
Trong lòng tôi, cái suy nghĩ mơ hồ kia ngày càng trở nên mãnh liệt.
” không thích chụp ảnh?” tôi không nhịn được hỏi ° Anh ấy còn có thay đôi gì nữa không ạ?”
Dì Tạ nhíu mày, không hiểu tại sao tôi lại hỏi vậy nhưng vẫn trả lời ” ừm, hình như tính tình có trở nên làm lì ít nói hơn? À, chính là lúc đó tiểu Tiêu bắt đầu học nhạc”
Tôi ngây người.
Cúi đầu tiếp tục xem vài tắm ảnh ít ỏi còn lại của Tạ Phong Tiêu trong điện thoại.
Quả thật, kể từ bức ảnh chụp ở nước Úc trở về sau thần sắc của Tạ Phong Tiêu có vẻ khác.
Không còn là một chàng trai với vẻ mặt tràn đầy âm áp và ôn nhu nữa, mà thay vào đó có chút u ám và trầm mặc, tùy hứng.
” sao vậy? Tiểu Tố?” Dì lục hỏi * tuy rằng Tiêu Tiêu đã thay đổi rất nhiều nhưng lúc đó Tiêu Tiêu đang tuổi dậy thì, con trai mới lón, ít nhiêu cũng sẽ có sự thay đổi đó là chuyện bình thường”
Tôi nghe dì Tạ nói vậy trong lòng cũng đỡ hoang mang hơn.
Đúng vậy, một cậu bé ở độ tuồi dậy thì thì tâm tính thay đôi cũng là điêu đương nhiên.
Tôi tự giễu cười một tiếng, trách bản thân nghĩ quá nhiều rồi.
Thật sự thì lúc nãy tôi vô cùng hoảng sợ vì không biết rằng A Viễn có bị ma nhập khi còn ở Úc không vì Quỷ hồn của Ninh gia vẫn còn ở trong khách sạn đó, vô cùng tà ác.
Mà tôi với A Viễn sớm tối ở chung, tôi chắc chắn rằng anh áy không bị ma nhập, bởi đơn giản, cơ thê anh ấy có nhiệt độ. Tôi đã từng thấy những người bị ma nhập trước đó, cơ thê của họ giông như cương thị, đêu lạnh như băng.
Nghĩ đến đây tôi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, tiêp tục cùng dì Tạ nói chuyện.
Sau khi chơi bowling xong, chúng tôi đưa hai vợ chồng Tạ lão gia về khách sạn. Tôi và Tạ Tiết Phong tạm biệt chuẩn bị ra về.
Trên đường về cô nhi viện, ngồi trên xe tôi không nhịn được, đem hết tất cả những nghi vấn trong lòng ra, hỏi *A Viễn, khi còn học trung học có phải anh đã đến khách sạn ở Úc kia không?”
“ Khách sạn ở Úc?” Tạ Phong Tiêu không có lập tức phản ứng.
“ Khách sạn chúng ta ở lúc anh quay MV đó”
Lúc này tôi để ý thấy đáy mắt Tạ Phong Tiêu lóe lên một tia kì lạ.
Nhưng tốc độ quá nhanh khiến tôi nghĩ rằng mình nhìn nhâm.
” đúng vậy” anh ấy nhanh chóng thừa nhận.
*§au lúc ở Úc em không nghe anh nhắc đến?” tôi cau mày * Tại sao phải nhắc lại?” Anh ấy nhíu mày hỏi lại “đó chỉ là khách sạn thôi, quan trọng đến vậy sao?”
Lần này đổi lại là tôi không trả lời được.
Đúng vậy, nó không quan trọng.
Tạ Phong Tiêu lớn lên ở Úc , ở một cái khách sạn ở Úc cũng là chuyện bình thường.
Nhưng tại sao tôi cảm thấy tôi đã bỏ sót một thông tin gì đó rất quan trọng.
” Tiểu Tố” Tháy vẻ mặt thát thần của tôi. Tạ Phong Tiêu không khỏi thở dài ” em biết không, lúc ở Úc em không nhận ra tôi, nên chúng ta không có nói chuyện nhiều. Nhưng khi nhận ra rồi thì tôi cũng quên mát, nên không Có nói với em”
Tôi nghe lời giải thích của Tạ Phong Tiêu cũng cảm tháy có lý, nhếch khóe miệng, gật đầu.
Tạ Phong Tiêu không nói gì nữa , chỉ tập trung lái xe.
Tôi nhìn Tạ Phong Tiêu, trong lòng vân không ngừng suy nghĩ vê việc này.
Có lẽ điều tôi cảm thấy kì lạ nhất là tại sao sau khi Tạ Phong Tiêu từ khách sạn đó trở về tính cách lại đột nhiên thay đổi?
Có thật sự chỉ là do tuổi dậy thì?
Và những điều khác nữa.
Tuổi dậy thì?
Tôi bỗng nhớ ra dì Tạ đã nói Tạ Phong Tiêu đến khách sạn đó vào năm hai trung học Năm thứ hai… năm thứ hai… tôi tính toán kỹ lưỡng, cảm thây lòng run lên.
Tôi chợt nhận ra, đó không phải là Sáu năm trước sao?
Sáu năm trước.
Tại thời điểm đó xảy ra quá nhiều chuyện.
Thời điểm cỏ hồi hồn của Hạ gia bị trộm mát và lúc Michelle đưa ra lời tiên đoán đêu là sáu năm trước.
Tôi chợt nhớ đến lời tiên đoán của Michelle..
Cô ấy nói, sáu năm trước tại đại.
sảnh ở khách sạn đó, có một thiêu niên đã bị vị đại nhân kia, chính là Ninh Trác ăn mật linh hôn. Có lẽ nào là Ninh Trác đã ăn…
“Tiểu Tố, tới rồi”
Lúc đang suy nghĩ lung tung thì tôi nghe tiêng của Tạ Phong Tiêu vang lên bên tai.
Tôi cả người như bị dội một gáo nước lạnh. run lên, liền tỉnh táo lại.
Ngắng đầu, tôi mới phát hiện vậy mà chúng tôi đã tới trước cổng cô nhi viện.
Tôi kinh ngạc nhìn Tạ Phong Tiêu †rưóc mặt.
“Làm sao vậy?” dường như nhận ra sắc mặt tôi có chút không bình thường, Tạ Phong Tiêu không khỏi nhíu mày, đi tới sờ trán tôi ‘Chẳng lẽ hôm qua ngủ muộn nên ốm rồi?”
Hơi ấm từ bàn tay của Tạ Phong Tiêu truyên tới vùng trán của tôi, khiến tôi giật mình.
Tiểu Tố có phải mày, đã nghĩ nhiều quá rồi đúng không?
Trong đoạn băng đó, Michelle nói rằng người thiếu niên đó đã bị Ninh Trác ăn.
Nhưng Tạ Phong Tiêu trước mặt tôi, thân thể rõ ràng là của A Viễn, làm sao có thể bị ăn mất được?
Nghĩ đến đây tôi mới chấm dứt máy cái suy nghĩ vô căn cứ của mình, cười nói” không sao, em đi thăm Tả Tả.”
Nói xong tôi bước ra khỏi xe.
Tôi cùng Tạ Phong Tiêu đi vào cô nhi viện, nhưng không thấy viện trưởng Ngô đâu. chỉ có Tiểu Trương và Tiểu Lưu ” viện trưởng Ngô đâu rồi?” tôi vội hỏi ” viện trưởng Ngô bảo mệt nên đã trở về phòng ngủ rồi.” Tiểu Trương nói.
Tôi gật gật đầu.
Quả thật tối hôm qua viện trưởng Ngô đã bị giày vò cả đêm không ngủ, hôm nay cảm thầy mệt mỏi đi nghỉ cũng là chuyện bình thường.
* Tả Tả thì sao?” tôi lại hỏi Tiểu Trương và Tiêu Lưu sắc mặt hơi đồi °Ở đại sảnh, cùng bọn trẻ đang nghe kể chuyện.”
Tôi liếc nhìn về phía đại sảnh xa xa về thì thấy 1 đám trẻ đang ngồi thành một vòng tròn, ở giữa có một đứa trẻ đang nói rất sôi nỏi.
Bởi ở xa nên tôi không thể nghe được chúng đang nói gì, nhưng tôi cảm thây Tả Tả có thê chơi chung với những đứa trẻ đó. là chuyện tốt, nên cũng không có quản nữa.
Bên này, Tiểu Trương cùng Tiều Lưu vội vã cuồng cuồng hỏi: “An Tố, chuyện của Tả Tả. cô biệt hệt rôi?”
Tôi sửng sót, nhìn khuôn mặt tái nhọt của tiểu Trương và tiểu Lưu.