Mục lục
Bộ Truyện Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng An Tố Tố Tiết Xán Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 218

 

Tôi vốn định hỏi Tiết Xán cái gì đến, lại đột nhiên nghe thấy cửa kêu một tiếng “ken két”.

Tiếng kêu đó rất kỳ quái, giống như móng tay cào lên cửa gỗ, phát ra tiếng ma sát.

Trong nháy mắt khi nghe thấy âm thanh kia, mất Phương Tinh lập tức sáng lên, hất tay tôi ra lao về phía cảnh cửa.

“Ba! Có phải ba đấy không?” Phương Tinh gào lên như mất kiểm soát: “Có phải ba ở bên ngoài hay không?”

Ngoài cửa âm thanh sột sột soạt soạt lại vang lên, rất nhanh sau đó, một giọng nói trầm trầm tràn đầy kinh ngạc vang lên.

“Tình Tình? Là con sao? Thật sự là con sao?”

Sắc mặt tôi thay đổi.

Tôi nhận ra giọng nói này, là giọng nói của ba của Phương Tinh.

Bên kia cánh cửa, thật sự là ba của Phương Tình hay sao?

Hay là một lệ quỷ không biết tên nào đó?

Tôi nhìn về phía Tiết Xán, chỉ thấy hãn gật đầu ra hiệu tôi không cần phải lo lắng

Lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm một chút.

Xem ra người Miêu tên là Giao Na Cổ kia cũng không lừa gạt người khác, cánh cửa này quả thật thông đến đài Vọng Hương của âm gian, bên kia cánh cửa thật sự chính là ba của Phương Tinh.

Lúc này Phương Tinh đã khóc không thành tiếng, quỳ rạp xuống trước cửa, nức nở: “Ba… Con đến đây là vì muốn nói với ba. Xin lỗi… Xin lỗi… Ngày đó không phải con cố ý nói những lời như thế đâu… Con không hề ghét ba. Con rất yêu ba. Ba là người ba mà con yêu thương nhất.

“Con bé ngốc này. Bên kia cánh cửa vang lên giọng nói hiền từ của ông Phương: “Đương nhiên ba rõ.”

Phương Tinh giống như trút được gánh nặng, hoàn toàn khóc rống lên.

Nhìn thấy cảnh tượng này, tuy rằng trước đó tôi hoàn toàn không đồng ý với hành động của Phương Tình, nhưng lúc này mắt cũng đỏ hoe, ít nhất, Phương Tinh chi nói ra sự áy náy của cô ấy, nếu có ấy có thể buông tay như vậy, cũng vẫn có thể coi là một chuyện tốt,

biết Tôi vốn định hỏi Tiết Xán cái gì đến, lại đột nhiên nghe thấy cửa kêu một tiếng “ken két”.

Tiếng kêu đó rất kỳ quái, giống như mỏng tay cào lên cửa gỗ, phát ra tiếng ma sát.

Trong nháy mắt khi nghe thấy âm thanh kia, mắt Phương Tinh lập tức sáng lên, hất tay tôi ra lao về phía cảnh cửa.

“Ba! Có phải ba đẩy không?” Phương Tình gào lên như mất kiểm soát: “Có phải ba ở bên ngoài hay

không?”

Ngoài cửa âm thanh sột sột soạt soạt lại vang lên, rất nhanh sau đó, một giọng nói trầm trầm tràn đầy kinh ngạc vang lên.

“Tình Tinh? Là con sao? Thật sự là con sao?”

Sắc mặt tôi thay đổi.

Tôi nhận ra giọng nói này, là giọng nói của ba của Phương Tinh.

Bên kia cánh cửa, thật sự là ba của Phương Tinh hay sao?

Hay là một lệ quỷ không biết tên nào đó?

Tôi nhìn về phía Tiết Đen, chi thấy phần gật đầu ra hiệu tôi không cần phải lo lắng.

Lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm một chút.

Xem ra người Miêu tên là Giao Na Cổ kia cũng không lừa gạt người khác, cánh cửa này quả thật thông đến đài Vọng Hương của âm gian, bên kia cánh cửa thật sự chính là ba của Phương Tinh.

Lúc này Phương Tinh đã khóc không thành tiếng, quỳ rạp xuống trước cửa, nức nở: “Ba… Con đến đây là vì muốn nói với ba. Xin lỗi… Xin lỗi… Ngày đó không phải con cố ý nói những lời như thế đâu… Con không hề ghét ba. Con rất yêu ba… Ba là người ba mà con yêu thương nhất…”

“Con bé ngốc này…” Bên kia cánh cửa vang lên giọng nói hiền từ của ông Phương: “Đương nhiên ba biết ro..

Phương Tinh giống như trút được gánh năng, hoàn toàn khóc rống lên.

Nhìn thấy cảnh tượng này, tuy rằng trước đó tôi hoàn toàn không đồng ý với hành động của Phương Tình, nhưng lúc này måt cũng đỏ hoe. It nhất, Phương Tinh chi nói ra sự áy náy của cô ấy, nếu cô ấy có thể buông tay như vậy, cũng vẫn có coi là một chuyện tốt thể Phương Tình khóc đến mức không nói nối một câu, ông Phương đứng ngoài cửa, trong giọng nói đã có mấy phần lo lắng,

“Tình Tình, ba phải đi rồi, con thay ba gửi lời chào đến me con.”

Dứt lời, giọng nói của ông Phương đã càng ngày càng nhỏ, dường như sắp phải rời đi,

“Bal”

Phương Tình đột nhiên đứng bật người dậy, cố gắng bảm vào cửa, kêu gào: “Không! Ba đừng đị! Con vẫn còn có lời muốn nói với ba mà!”.

Nhưng bên kia cảnh cửa đã không còn giọng nói của ông Phương nữa

Lúc này Phương Tinh hoàn toàn sụp đổ rồi.

“Ba!”

Chi nghe thấy cô ấy kêu thảm một tiếng, dường như không suy nghĩ chút nào, vươn tay đấy cửa ia.

Trong phút chốc ấy, tôi cảm thấy dường như minh vừa ngã vào hầm bằng, toàn thân lạnh ngắt!

Tôi đột nhiên nhớ khi tối Na Cổ đã từng dặn dò Phương Tinh.

Tuyệt đối không được mở cánh cửa kia.

Lời dặn dò đó rất thận trọng, lông tóc trên gáy tôi lập tức dựng đứng lên

“Phương Tinh! Không được mở cửa!” Tôi gào lên một câu rồi lao về phía Phương Tình.

Động tác của Tiết Xin bên canh còn nhanh hơn, tôi chi nhìn thấy một bóng trắng xet qua, hắn đã vọt đến trước cửa,
Nhưng Phương Tình lại chi cần một động tác đấy cửa mà thôi, chúng tôi có nhanh hơn nữa cũng không đuối kịp cô ấy.

Trong chớp mắt chi nghe thấy một tiếng kèn kẹt nặng nề.

Cánh cửa đã mở ra

Đầu óc tôi hoàn toàn hồn loan, chỉ cảm thấy khi cánh cửa kia mở ra, một luồng gió âm u dữ dội tràn vào ngôi miếu nhỏ hẹp này.

Lúc này Tiết Xán đã xoay người, đi tới bên cạnh tôi, ôm tôi vào lòng như sợ sẽ có thử gì đó xuất hiện làm hại tôi vậy. Còn Phương Tình ở bên kia, sau khi mở cửa dường như cũng đã nhận ra mình vừa làm chuyện gì, hoảng sợ đến mức sắc mặt trắng bệch.

Nhưng một lòng nghĩ đến ba mình, cô ấy vẫn láo đảo nghiêng ngả chạy ra ngoài.

“Phương Tinh!” Tôi gọi một tiếng, vội vàng đuổi theo cùng với Tiết Xán.

Vốn dĩ tôi cho rằng bên ngoài cánh cửa này hắn sẽ có thể có thứ gì đó đáng sợ, nhưng điều khiến tôi khiếp sợ là bên ngoài cánh cửa vẫn là rừng cây rậm rạp và ánh trăng lạnh lẽo như trước.

Giống hệt như lúc chúng tôi bước vào.

Tôi không khỏi ngây người.

Tại sao lại thế này?

Không phải là không được mở cửa ra sao?

Nhưng tại sao sau khi mở cửa vẫn không có gì xảy ra cả.

Phương Tình vẫn chạy xung quanh như điên, miệng gào to: “Ba ơi! Ba, ba đang ở đâu vậy?”

Lúc này tôi không rảnh quan tâm đến cô ấy, chi năm chặt tay Tiết Xán hôi: “Cánh cửa này mở ra rồi, liệu có hậu quả gì không?”

Lúc này sắc mặt Tiết Xin cũng nặng nề hơn mấy phần, hắn không vội vàng xông ra bên ngoài xem xét, ngược lại hắn lui về bên cạnh cửa, ngón tay thon dài xẹt qua mép cửa.

Đêm tối hoàn toàn tĩnh lặng, chi có thể nghe thấy tiếng gào khóc đau thấu tim gan của Phương Tình.

Tôi cảnh giác nhìn xung quanh, nhưng từng giây từng phút trôi qua, chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

Châng lẽ Na Cổ nói phóng đại lên thôi, thật ra khi mở cửa hoàn toàn không có chuyện gì xảy ra cá? Ngay khi tôi đang định thở phào nhẹ nhõm, không ngờ Tiết Xán bên cạnh tôi đột nhiên thay đổi sắc mặt,

buột miệng kêu lên: “Không xong rồi, cánh cửa này là phong ấn, đi nhanh lên!”

Dứt lời, thậm chí hắn còn không cho tôi có cơ hội đặt câu hỏi, ôm eo tôi phóng về phía rừng cây trước mặt.

“Còn Phương Tình!” Tôi sốt ruột kêu lên.

Tiết Xán cũng nhày đến bên cạnh Phương Tình, trực tiếp túm chặt cổ cô ấy, mang theo hai người chúng tôi nhày vọt vào bóng đêm. Vốn dĩ Phương Tinh muốn chống lại, nhưng nhìn thấy Tiết Xán đang di chuyển với tốc độ không phải của con người, cô ấy sợ đến mức không nói nổi một câu.

Mấy người chúng tôi đã sắp vọt vào trong rừng cây bên cạnh, đột nhiên tôi nghe thấy sau lưng mình

vang lên một tiếng nổ ầm vang.

Rất giống như âm thanh nứt vỡ của thứ gi đó.

Tôi vội vàng liếc nhìn miếu thờ đăng sau qua bả vai Tiết Xán.

Vừa nhìn xong sắc mặt tôi đã trăng bệch ra,

Thứ nứt vỡ lúc nãy chính là pho tượng được thờ củng trong miếu kia!.

Chi thấy lớp bùn đất bên ngoài pho tượng kia nhanh chóng tách ra, trong nháy mắt đã lộ ra thứ gì đó bên dưới lớp bùn đất.

Nhìn thấy thứ kia, tôi hét lên một tiếng.

Thứ lộ ra ngoài lớp bùn đất nứt vỡ là một con quái vật giống pho tượng kia y như đúc.

Cùng một cách ăn mặc giống người Miêu, cùng là nhiều tay, cùng là gương mặt bị bàn tay che kin.

Tôi che miệng lại mới ngăn mình không kêu lên thành tiếng.

Ngôi miếu này không chỉ thờ cúng một pho tượng, mà lại là chính chủ nữa cơ!

Trên thế giới này thật sự có thứ quái vật như thế này sao!

Rốt cuộc nó là cái gì? Là quý? Là yêu? Hay là người dị dạng?

Mặc dù Tiết Xản không quay đầu lại, nhưng rõ ràng hãn cũng biết sau lưng đã xảy ra chuyện gì, bước chân cảng lúc càng nhanh hơn.

Nhưng không ngờ động tác của quải vật kia cũng không chậm một chút nào,

Chỉ thấy nó đột nhiên từ trên đài đặt tượng nhảy bật lên, phóng như bay về phía chủng tôi.

Tuy mặt nó đã bị che kín, nhưng dường như vẫn có thể nhìn thấy được, lập tức vợt thẳng về phía chủng tôi.

Nhưng Tiết Xán đương nhiên không ngồi yên mà nhìn, tuy mang theo hai chúng tôi nhưng vẫn nhanh hơn nó, khoảng cách càng ngày càng lớn.

Trong lòng tôi đang định thở phào, đúng lúc này bên cạnh tôi đột nhiên vang lên tiếng kêu ngạc nhiên của Phương Tinh

“Ba!”

Tôi giật mình, Või vàng nhìn về phía Phương Tình đang ở trong tay Tiết Xán kia.

Chi thấy lúc này cô ấy vui mừng nhìn về phía nữ quái vật kia,

Cô ấy đang nói nữ quái vật kia là ba sao?

Tôi thầm rủa trong lòng, thắng thừng quát lên: “Phương Tình, mẹ kiếp cậu mù rồi à? Con quái vật kia có chỗ nào giống ba cậu chứ hả?”

Tôi đoán Phương Tình trúng phải ma chướng của nữ quái vật kia rồi, đang định mång cho cô ấy tinh ra, không ngờ cô ấy đã giấy giua dữ dội, liều mạng muốn nhảy xuống khỏi tay Tiết Xán.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK