Chương 437: Xét nghiệm ADN
“Là về nhà họ Hạ.” Trình Mị Nhi nói, “Tối hôm qua Hạ Lẫm mang ADN của tôi đi xét nghiệm một lần nữa, lúc này cậu ta đều tự mình ở một bên giám sát toàn bộ quá trình, kết quả là tôi không phải chị của cậu ta.”
Về chuyện này, tối hôm qua tôi đã đoán được, cũng không kinh ngạc, chỉ hỏi: “Việc này liên quan gì đến tôi sao?”
“Đương nhiên là có.” Trình Mị Nhi thấp giọng nói, “Bởi vì Hạ Lẫm đã đi điều tra lần xét nghiệm ADN đó ở Mỹ phát hiện kết quả không hề sai.”
Tôi sửng sốt, “Cái gì mà kết quả không có sai?”
“Nói cách khác, lần đó kiểm tra hai mẫu ADN, độ tương đồng đúng là rất cao.” Trình Mị Nhi thong thả ung dung nói, “Nói một cách đơn giản, lần đó ở Mỹ, mẫu ADN của tôi đã bị ai đó đánh tráo.”
Sắc mặt tôi trắng nhợt, còn chưa kịp nói chuyện, Trình Mị Nhi lại bồi thêm một câu: “Nói cách khác, đã có người đem ADN của chị gái thật sự của Hạ Lẫm cùng tôi đánh tráo, khiến mọi người hiểu lầm tôi là chị của Hạ Lẫm.”
Lời này của Trình Mị Nhi chứa lượng thông tin quá lớn, tôi hoa mắt một hồi lâu mới có thể tiêu hóa nổi.
Nói cách khác, chị gái của Hạ Lẫm thực sự vẫn còn sống, bằng không trêи thế giới này, không có khả năng tồn tại người thứ hai có DNA tương đồng với Hạ Lẫm như vậy.
Không chỉ có như thế, còn có một ai đó xuất quỷ nhập thần như vậy, thế nhưng có bản lĩnh đem mẫu kiểm tra DNA đánh tráo?
Người kia rốt cuộc là ai? Mục đích là vì cái gì? Là vì che giấu thân phận thật sự của chị gái Hạ Lẫm sao?
Đúng vậy, nếu không phải lúc này Trình Mị Nhi ngoài ý muốn cần phải truyền máu, chúng tôi căn bản sẽ không hề nghi ngờ tính chân thật của lần xét nghiệm ADN đó, cũng liền sẽ không phát hiện chị gái Hạ Lẫm lại là một người khác.
Tôi vẫn còn khϊế͙p͙ sợ, Trình Mị Nhi lại đột nhiên mở miệng: “Cho nên cô hiện tại đã rõ, tôi vì cái gì muốn cùng cô nói về cái này?”
Sắc mặt tôi trắng nhợt, “Cô không phải là đang nghi ngờ”
“Đúng vậy.” Trình Mị Nhi nói, “Tôi hoài nghi cô mới là con gái thực sự của nhà họ Hạ. Cô nghĩ, lúc ấy ở Mỹ làm xét nghiệm ADNADN, cô luôn ở bên cạnh tôi, có người muốn lấy tóc cô đánh tráo với tôi quả thực quá dễ dàng. Hơn nữa, mệnh cách cùng bát tự của cô, nếu cô không phải con gái của nhà họ Hạ, tôi thật sự không nghĩ ra ai khác nữa.”
“Chính là tôi không có cái bớt như cô ấy.” Tôi nói, “Cô có cái bớt này, có thể nói là trùng hợp, nhưng tôi không có bớt, việc này nên giải thích như thế nào?”
Trình Mị Nhi nhíu mày liếc mắt nhìn cánh tay tôi một cái, thấp giọng nói: “Tôi cũng không biết, nhưng tôi nghĩ, Hạ Lẫm hẳn là sẽ tìm cô làm xét nghiệm ADN một lần nữa, chờ kết quả ra, hết thảy đều sẽ rõ ràng.”
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, Trình Mị Nhi vừa dứt lời, cửa phòng bệnh lại đột nhiên mở ra, Hạ Lẫm, Tiết Xán cùng Ninh Phong đồng loạt đi vào.
“An Tố, cô gặp tôi một chút.” Hạ Lẫm nói một câu với tôi, liền lại lần nữa đi ra ngoài.
Tôi có chút thấp thỏm mà cùng đi ra ngoài.
Tiết Xán tựa hồ cũng đoán được Hạ Lẫm muốn tìm tôi, nắm tay tôi cùng đi ra ngoài.
Chúng tôi vào trong văn phòng của Hạ Lẫm, Hạ Lẫm đi thẳng vào vấn đề nói: “An Tố, cho tôi tóc hoặc nước bọt của cô để lấy mẫu, tôi muốn làm xét nghiệm ADN.”
Tôi hoàn toàn hiểu ý tứ của cậu ta, cũng không nghĩ nhiều, lập tức làm theo.
“Tôi sẽ nhìn chằm chằm lần xét nghiệm này.” Hạ Lẫm thẳng tắp mà nhìn tôi, “Đêm nay sẽ có kết quả, cô có thể ở lại bệnh viện chờ kết quả.”
Nghe cậu ta nói, tôi lập tức cũng có chút khẩn trương.
Nhìn Hạ Lẫm đứng dậy liền hấp tấp rời đi, tôi đột nhiên nhớ tới còn có một việc, nhanh chóng nói: “Đúng rồi, thân thể Tiết Xán như thế nào?”
“Không có gì đáng ngại.” Hạ Lẫm nhàn nhạt nói, “Thân thể anh ta vẫn tốt, có thể đan điền chỉ là nhất thời tắc nghẽn, chỉ cần lúc tu luyện anh ta chú ý một chút là ổn.”
Tuy rằng tôi cảm thấy đan điền của Tiết Xán không phải chỉ là chịu tổn thương đơn giản như vậy, nhưng Hạ Lẫm đã nói như vậy, tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hạ Lẫm tuy vẫn giữ khuôn mặt điềm tĩnh, nhưng tôi nhìn ra được, cậu ta kỳ thật rất sốt ruột muốn đi kiểm tra kết quả DNA, liền vội vội vàng vàng đi.
Lòng tôi kỳ thật cũng rất sốt ruột, liền cùng Tiết Xán chờ ở quán cà phê bên cạnh bệnh viện.
Mới vừa ở quán cà phê ngồi xuống, Tiết Xán liền hỏi tôi: “Vừa rồi Trình Mị Nhi nói cái gì với nàng?”
Lòng tôi run lên, nhưng trêи mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh nói: “Cô ấy nói cho em biết chuyện của nhà họ Hạ. Cô ấy còn nói là nghi ngờ tôi là con gái nhà họ Hạ.”
Tôi cố tình tránh việc Ninh gia tìm tôi để sinh con nối dõi.
Bởi vì tôi cũng không tính là nói dối, Tiết Xán cũng không có hoài nghi, chỉ bắt đầu ăn.
Chúng tôi vẫn luôn chờ đến buổi tối, nghĩ đến việc sắp có kết quả, tôi liền ngăn không được mà khẩn trương.
Đột nhiên, di động của tôi vang lên.
Tôi liếc mắt nhìn di động, thấy thông báo là Hạ Lẫm gọi, tay tôi run lên, cà phê cũng sắp đổ ra ngoài.
“Để ta nghe.” Nhìn ra sự hoảng loạn của tôi, Tiết Xán nói nhỏ một câu.
Tôi cảm kϊƈɦ nhìn anh, gật gật đầu.
“Alo.” Tiết Xán nhanh chóng bắt máy, tôi chỉ cảm thấy tim tôi như nhảy ra khỏi cổ họng.
Chẳng lẽ hôm nay, tôi rốt cuộc cũng biết được người nhà của mình là ai sao?
“Cái gì?” Tôi thấy lông mày Tiết Xán đột nhiên nhăn lại, thấp giọng nói, “Cậu chắc chắn?”
Thấy biểu cảm này của Tiết Xán, trong lòng tôi đột nhiên có một loại dự cảm không lành.
Quả nhiên, Tiết Xán ngắt máy, cúi đầu nhìn tôi, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Tim lập tức rơi xuống vực sâu.
“Em không phải con gái nhà họ Hạ, đúng không?” Tôi thấp giọng hỏi.
Tiết Xán nhíu mày nhìn tôi, cuối cùng vẫn gật đầu.
Tuy rằng trong lòng đã sớm đoán được kết quả này, nhưng lòng tôi vẫn là không nhịn được cảm thấy mất mát.
“An Tố.” Tiết Xán bỗng dưng nắm lấy tay tôi, “Nếu nàng muốn biết cha mẹ của nàng là ai, ta có thể lập tức đi tìm.”
“Không cần.” Tôi thấp giọng nói, “Tiết Xán, chúng ta về nhà đi.”
Lần thứ hai thất vọng làm ta đột nhiên thật sự sợ, không dám lại chủ động đi tìm kiếm ba mẹ của mình nữa, không dám lại đối mặt với thất vọng một lần nữa.
Tiết Xán nhìn tôi, cũng không ép buộc, chỉ phun ra một chữ: “Được.”
Về đến nhà, tôi trực tiếp nằm lên giường, Tiết Xán từ sau lưng ôm lấy tôi.
Tôi đưa lưng về phía anh, nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
Đôi mắt nhắm chặt hơi ươn ướt.
Không biết qua bao lâu, tôi đột nhiên cảm giác được trêи cổ truyền đến xúc cảm mềm mại, lành lạnh.
Là Tiết Xán hôn tôi.
“An Tố.” Tiết Xán hiển nhiên biết tôi đang giả bộ ngủ, ở bên tai tôi thấp giọng nói, “Bất luận như thế nào, ta đều ở bên cạnh nàng.”
Một câu rất đơn giản lại làm tôi vẫn luôn kiềm chế, nước mắt thoáng chốc mãnh liệt tuôn ra.
Tôi xoay người, đem đầu vùi trong vòm ngực rắn chắc lạnh băng của Tiết Xán, không nói gì cả, chỉ là không ngừng gật đầu.
Đúng vậy.
Tôi không sợ việc cả đời cũng không thể tìm ra ba mẹ của mình, chẳng sao cả, bởi vì tôi chỉ cần có Tiết Xán là đủ rồi.
“Tiết Xán” Khóc hồi lâu, rốt cuộc tôi mới nghẹn ngào nói, gắt gao ôm lấy Tiết Xán, thấp giọng nói, “Không thèm quan tâm cái gì mà duyên mệnh, cái gì mà Ninh gia, cái gì mà Ninh Trác, em tuyệt đối tuyệt đối sẽ không rời xa anh”
Tôi cảm thấy cơ thể Tiết Xán hơi cứng đờ.
Giây tiếp theo, anh cũng gắt gao mà ôm lấy tôi.
Hai người chúng tôi đều giống như người sắp chết đuối, gắt gao ôm lấy nhau, phảng phất quanh chúng tôi chỉ còn duy nhất hơi thở của nhau.