Chương 968: Lâm Cầm và tôi
Khi cơ thể ở trong bóng tối quó lâu sẽ dẫn đến có cảm giác khó chịu khi đột nhiên nhìn được lại ánh sóng, ví dụ như tôi, khi cửa hang đột nhiên mở ro, cỏ cơ thể tôi choáng vóng, không thể đứng dậy được, ngoy lúc nòy tôi rơi vào một vòng tay mạnh mẽ, anh ấy nhìn qua một lượt cơ thể tôi và nói với thanh âm đdu xót: “Chỉ cần xd tôi, cô ngoy lập tức sẽ bị thương”
tết nhiên người vừa nói với giọng điệu chiều chuộng như vậy chỉ có thể là Tà Hữu Sư phụ và Tà Hữu đến đôy ngoy khi họ đã giỏi quyết xong một số việc cấp bách, nhưng đến đôy họ lại không tìm thấy chúng tôi, ngay lúc này họ đề ý đến cái hang động đõ bị chăn mốt cửa ra vào. Cũng như họ biết tính khí của tôi, tôi đã nói với họ về địa điểm này, nên sẽ không bdo gið bỏ đi mà không để lợi bốt cứ lời nhắn nòo, từ đó họ đoán rằng chúng tôi đõ gặp chuyện không moy trong hang động này. Nên đố kịp thời giỏi cứu chúng tôi Ngoy lúc nòy tôi chợt nhớ đến vết thương của Ninh Trác, tôi lập tức đi đến chỗ sư phụ sốt sắng nói: “Sư phụ, Ninh Trác hiện đơng bị thương rốt nặng, máu không ngừng chẻy ro, người làm ơn có cách nòo trị thương cho anh ấy được không ạ”
Sư phụ nhìn Ninh Trác sau đó ông liếc mắt quơ nhìn tôi, và nói với thanh âm uốt ức: “Mới có một tên nam nhân mà đã quên mốt td rồi ư, ngươi còn không thèm hỏi xem thôn già này leo lên tới đỉnh núi này có mệt hay không”
Cũng moy tôi đã quen với tính khí của sư phụ, tôi biết ông ấy chỉ là đang giận dỗi, nên chỉ cần ơn ủi là được rồi Tôi vội vàng nở nụ cười nói với sư phụ: “Sư phụ, ngươi trong mắt con vẫn luôn mạnh mẽ, huống chỉ một ngọn núi như vộy, xếp 18 ngọn núi như vậy vào một chỗ cũng không thành vốn đề với người” Có lẽ là cảm thấy thoỏi mới khi được nịnh nọt tâng bốc, sư phụ không làm khó tôi nữa mà tiến lên để kiểm tra cơ thể của Ninh Trúc Ninh Trác lúc này thật sự hợp tác với sư phụ, điều này làm tôi khá là ngạc nhiên, anh ấy nói với sư phụ về tình trạng cơ thể của mình.
Nghe xong, sư phụ nói: “Chuyện này không thòùnh vốn đề, nếu ở bên td vài năm, td sẽ giúp người hoàn thiện cơ thể nòy. Tuy rằng ngươi sống lâu hơn ta, nhưng ở một khía cạnh nòo đó ta vẫn có nhiều kinh nghiệm hơn ngươi”
Sư phụ không hề nggo mọng chút nào, tuy tuổi thọ của ông chỉ hơn người bình thường một chút, nhưng ngoài điểm này ra thì ông rốt tòi giỏi ð các khía cạnh khác, nếu không thì một tỉnh linh thỏ 300 năm không tự nguyện bói ông làm thầy và luôn tỏ thói độ kính trọng đối với anh Ninh Trác còn chưa nói gì, tôi đỗ vui mừng lên trước: “Sư phụ, ngời thật sự có cách hoàn thiện cơ thể cho Ninh Trác sơi? Thực sự rốt tuyệt. Ninh Trác, vậy anh không còn phỏi chịu đodu đớn nữa”
“Nhg đầu nòy, con có muốn ta chữa thương cho hẳn ta nữa không vậy?” Sư phụ nhìn tôi với vẻ mặt khó chịu, tôi lúc này cũng biết lỗi nên lũng lẽ đứng qua một bên, Tà Hữu kéo tôi sang một bên, anh đưa cho tôi lọ thuốc mỡ trị thương và nói “Ninh Trác hắn không chăm sóc cho em khi ở trong hang động sơo, nhìn cơ thể em đi này”
Thực sự là Ninh Trác đã giúp tôi trị thương, nhưng dưới con mắt am hiểu y học của Tà Hữu thì nó hoàn toòn bị phủ nhộn.
Lúc nòy tôi chợt nhớ đến Lâm cầm, tôi hỏi Tờ Hữu: “Khi đến đôy anh vò sư phụ có thấy Lâm Cầm không, em nghĩ cô ấy đóng lẻ ra nên ở đôy chứ” “Tôi không biết, có lẻ cô ta đang mắc kẹt ở trong một hơng động, vừa nãy sư phụ có nói rằng ông cảm nhộn còn một hơi thở ở một hang động khóc nữa, nhưng tợi sao em lợi phỏi quơn tâm đến sinh mệnh của người phụ nữ, em vẫn không quên những gì cô ta đã làm với mình sao”
Trong trường hợp nòy, tôi chắc chắn không quơn tâm đến sự sống chết của cô ấy, thà rằng cô ấy chết, nhưng vì Ninh Trác vẫn còn quơn tâm đến cô ấy, anh hẳn sẽ lo lắng khi không tìm thấy Lâm Cầm Sau khi ra khỏi kết giới vừa rồi, quỷ khí trong cơ thể tôi đã yếu đi đóng kể, tôi lúc này cố gắng ngưng tụ linh lực để cảm nhện hơi thờ của Lâm Cầm và đúng như tôi dự đoán thì có một luồng linh khí ở đâu đókhông xa.
Chắc lò do ghen tị nên tôi không bgo giờ thèm để tâm đến Lâm Cầm, nên hiện tại không biết hơi thở này có phải của cô ấy không, nhưng trên đỉnh núi này ngoời cô ấy rd thì cũng không còn di nữa.
Tôi không biết tại sao, sau khi cảm nhận được hơi thở nòy, tôi đột nhiên cảm thấy lạnh cỏ người, cảm giác ớn lạnh đó từ trong lòng.
“Có chuyện gì vậy? em vẫn còn bị đau ở đâu sơo?” Tà Hữu hỏi lo lắng về sự bết thường của tôi.
Tôi lắc đầu nói: “em không sơo đôu.”
Thột ra trước đó vết thương đõ gần như hồi phục, bôy gið đã hoàn toàn ổn, tôi đứng dộy rd hiệu với Tù Hữu để anh ấy yên tâm, sau đó tôi đến nơi phót ra hơi thở đó. Ö đây cũng có một hang động, và lối vùo của hang động được bịt chặt bởi một tảng đá khổng lồ.
Tôi cố gắng ngưng tụ linh lực để di chuyển tản đó đó, nhưng phót hiện ra cái hang này cũng đõ bị quốn kết giới như hang động vừa rồi, nếu tôi liên tục sử dụng linh lực một cách nóng vội, chắc chắn sẽ bị phản tác dụng Tôi đã từng chịu một tổn thết trước đôy, tôi nhất định sẽ không chịu thêm một tổn thết nào nữa đối với Lâm Cầm Cuối cùng không nghĩ tới, nếu không cứu Lầm Cầm, thì Ninh Trác nhốt định sẽ cứu cô ấy, tôi không thể để Ninh Trác chịu thêm một tổn thương nào nữa, tình trạng anh ốy hiện không được tốt. Sau khi hạ quyết tâm, tôi cam chịu số phận vò bắt đầu di chuyển những viên đá.
Tôi chưa từng phải làm một công việc nặng nhọc như vộy, phía trước tỏng đó to còn có hàng chục tỏng đó nhỏ nặng hơn 100kg, chưa kể địa hình ở đây khá dốc và gồ ghề.
Sau tết cả những cố gắng gần như kiệt sức của tôi, cuối cùng cửa hơng cũng xuốt hiện rd một khoảng trống, tôi thờ dốc một lúc và hỏi vọng vòo: “Lâm Cầm cô có ở trong đó không, nếu có thì trả lời tôi đi”
Không một thanh âm vọng lợi, tôi vừa lúc nghĩ mình ắt đã đi nhầm chỗ, có lẽ hơi thở vừa rồi không phải của Lâm Cầm, chẳng lẽ có một thứ không sạch nào đó bên trong, tôi liền cảm thấy sợ hõi, muốn nhanh chóng rời đi. Cuối cùng đột nhiên có một thanh âm nữ vơng lên, với giọng điệu mỉa moi: “Ngươi làm sơo có thể thoát được khỏi nơi đó, ngươi chỉ là một kẻ yếu đuối” Tôi nghĩ cô ta đang đm chỉ đến một điều gì đó, tôi cố nén sự nóng nảy cuối mình và đép lợi cô ta: “Sư phụ và sư huynh đã đến cứu chúng tôi, sơo cô lợi lù một người phụ nữ lắm điều như vậy”
“Tại sao bọn chúng lợi ở đây?”
Lúc này theo lẽ tự nhiên, một người đang bị mắc kẹt trong hang động một thời gian dời, cô ta đóng lẽ phỏi hoảng sợ và vội vàng ra ngoài không phỏi sdo, vì sao lại ở đó mà hỏi những côu vô nghĩa, tôi lúc này có một chút nghi hoặc nên kiêng nhỗn đứng nghe Tuy vậy cho dù tôi có kiên nhẫn thế nào cũng sẽ cáu kỉnh, tôi không thể mết thời gian để cho cô ta đặt những côu hỏi dốt nát nữa, tôi sốt ruột hỏi: “Cô không muốn rd ngoời so, nếu vộy tôi sẽ để cô thối nát trong đó, và đề nghị Ninh Trác lập một cói tượng đời cho cô ở đây”
Miệng mồm tôi trở nên cay độc một phần lò nhờ sự huến luyện của Tà Hữu, và thực sự khi buộc miệng nói ra câu này, bản thôn tôi cũng tự cảm thấy kinh ngạc Thật tuyệt nếu Lâm Cầm có thể chết.
“Nòy cô có làm sao không, hay cô không thể cử động được, có muốn tôi vào dìu cô rd ngoòi không? tôi nói câu này bởi vì vừa nhìn thoáng qud thấy cô ta đang ngồi bết động, không có ý định ra ngoài”
“Tôi đau. Nếu cô không muốn quảẻn thì để Ninh Trác đến, dù sao anh ấy cũng sẽ không bỏ mặc tôi ở đây.”
Cói gì, ä ta lù đang muốn Ninh Trúc đến giỏi cứu sao? Đâu đơn giỏn vộy, tôi nghĩ rằng mình không thể cho cô ấy cơ hội nòy, tôi lập tức vận dụng linh lực để di chuyển tủng đú để có một vị trí rộng hơn, và tiến vào bên trong hang động Hoàn cỏnh bết ngờ khiến tôi mốt cảnh gióc, kết quả lò tôi vừa vào được thì hòn đó phía sau lại rơi ra chặn lại cửa hơng, tôi vù Lâm Cầm đều bị mắc kẹt trong hơng.
Tôi và Lâm Cảm?