Chương 300: Tiết Xán của năm đó
Lúc này, con ngựa trắng đã đến gần.
Nhìn thấy người trên lưng ngựa, lòng tôi thấy nao nao.
Thật sự là Tiết Xán.
Thân hình quen thuộc, vẫn là gương mặt đó, vẫn là nét tuần mỹ đó.
Chỉ là, không giống với vẻ nhợt nhạt quen thuộc của ngày thường, khuôn mặt trước mắt vô cùng hồng hào.
Tuy nhiên, đây không phải là lý do khiến tôi thất thần.
Điều làm tôi kinh ngạc là thần sắc của Tiêt Xán trước mặt tôi.
Tiết Xán trong ký ức của tôi là chỉ có lạnh. Không phải là nhiệt độ của cơ thể anh ấy, mà là cảm giác và khí chất anh áy mang lại cho tôi.
Tôi không đoán được, cũng thầy không rõ. khắp người anh đều là hơi thở lạnh lẽo.
Nhát là khi mới quen. sự lạnh lẽo của anh luôn khiến tôi sợ hãi.
Mặc dù Sau này khi đã thân thuộc, tôi mới hiệu được sự bá đạo và dịu dàng độc nhất của anh dưới vẻ ngoài băng lãnh, nhưng cả người vẫn lạnh lùng như cũ.
Nhưng Tiết Xán trước mặt này lại hoàn toàn khác.
Mi mục như họa (khuôn mặt đẹp tựa tranh vẽ), mang theo cảm giác tràn đầy năng lượng, đặc biệt là đôi mắt như sao, mang ba phần khẳng khái, ba phần tùy ý, ba phần khinh cuồng, còn có một phần tự đắc của thiếu niên.
Tôi chỉ thấy anh cưỡi trên lưng bạch mã, cái cằm góc cạnh khẽ hếch lên, trông vô cùng sông động dưới ánh mặt trời.
Thiếu niên hào hoa phong nhã. Trong đầu không khỏi nghĩ đến từ này.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng Tiết Xán lãnh đạm sẽ có một mặt như vậy.
Có điều, nghĩ kỹ lại, đây cũng là bình thường.
Khi còn sống, Tiết Xán là công tử danh gia vọng tộc. dù sớm đã phải gánh trọng trách gia tộc trên vai nhưng với thiên phú xuất sắc của anh tự nhiên khó tránh khỏi tuổi trẻ ngông cuồng.
Mà Tiết Xán tôi biết là sau khi chét, một mình trải qua lặng lẽ cô độc suốt chín trăm năm, chậm rãi trưởng thành.
Tôi đột nhiên cảm thấy dù khuôn mặt và tâm hồn giống nhau. nhưng tôi căn bản không hề biết Tiết Xán trước mặt này.
Có lẽ Tiết Xán ở trước mắt đã mang đến cho tôi quá nhiều chắn động. đến khi ngựa của Tiết Xán đến gần, tôi cũng chỉ ngây ngốc đứng đó, quên cả né tránh.
Nhìn thấy, vó ngựa sắp giẫm vào mình.
“Biểu tiểu thư, cẩn thận!”
Giọng nói hoảng sợ của nhũ mẫu vang lên từ phía sau.
May mắn thay. kỹ thuật cưỡi ngựa của Tiết Xán rất tốt nên vào giây phút cuối cùng, anh đã ghìm chặt dây cương.
Con ngựa hí vang một tiếng rồi dừng lại bên cạnh tôi.
Tiết Xán cụp mắt xuống, bắt gặp ánh mặt ngước nhìn của tôi.
Bốn mắt chạm vào nhau.
Ai có thể nghĩ rằng cái liếc mắt này mang theo khoảng cách chín trăm năm.
_Lòng tôi chua, cay, mặn, ngọt, . đăng, chát đủ cả.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng tại dòng chảy ngược của thời gian, tôi và Tiết Xán lại gặp nhau theo cách này.
Lúc này, tại đây, anh còn sống.
Mà tôi lại trong cơ thể của người khác.
Cái nhìn thoáng qua này, có lẽ trong suốt chín trăm năm, anh chưa từng coi trọng, cũng chưa bao giờ đặt trong lòng.
*Vô Song?” Tiếng nói của Tiết Xán thành công kéo ý thức đang phiêu đãng của tôi trở vê, ‘Ngươi ở đây làm gì? Nhanh quay vê kiệu.”
Tôi nhìn vào mắt Tiết Xán, ánh mắt anh rất bình tĩnh, hoàn toàn là thái độ đối với biểu muội không mấy thân thiết.
Tôi đã bừng tỉnh.
Phải rồi.
Bây giờ tôi không phải là An Té, mà là Tiết Vô Song, người chuẩn bị kết hôn với Ninh Trác.
Tôi chưa kịp nói gì thì nhũ mẫu đã đi tới một phát tóm lây tôi.
*Thiếu gia, ngài cũng biết, biêu tiểu thư chỉ là quá khân trương thôi.”
Trương nhũ mẫu vội vàng nói.
Tiết Xán thở dài, “Ta biết, việc này chúng ta có lỗi với Vô Song, yên tâm, sau khi mọi chuyện kết thúc, Tiết gia sẽ không bạc đãi muội.”
Có vẻ như cả nhũ mẫu và Tiết Vô Song đều biết mục đích thật sự đằng Sau cuộc hôn nhân này.
“Chúng tôi biết.” Trương nhũ mẫu nói.
Quan hệ giữa Tiết Xán và Tiết Vô Song hiển nhiên không thân thiết lắm, anh liếc nhìn phía trước, nhỏ giọng nói: “Tranh thủ thời gian lên đường đi, trên đường cản thận một chút. Lần này đội ngũ đưa của hồi .môn thân thủ không quá lợi hại, nhưng không còn cách nào khác, trên dưới Tiết gia đêu đang chuân bị.”
Tôi biết ý của Tiết Xán là gì.
Các cao thủ của nhà họ Tiết đều đang ở hậu phương. làm công tác chuẩn bị cho cuộc tân công vào hôn lễ của Ninh Trác và Tiết Vô Song.
Đội ngũ đưa dâu chỉ là quân tiên phong, tất nhiên sẽ không dùng người lợi hại nhát.
“Yên tâm đi”. Trương nhũ mẫu cũng không quá lo lắng về điều đó. ‘Cho dù đó không phải là cao thủ tốt nhát, nhưng xét cho cùng thì đó cũng là người của Tiết gia. Đưa dâu mà thôi.
cũng không xảy ra việc gì nhiễu loạn.”
Liên quan đến việc trên đường đưa Tiết Vô Song về Ninh gia, Tiết Xán bọn họ cũng không rõ lắm nên cũng không có nói với tôi trước lúc xuyên không.
Nhưng theo những gì tôi biết là cuối cùng Tiết Vô Song cũng đến Ninh gia một cách an toàn.
Như vậy, thực sự sẽ không có rắc rồi trên đường.
_Nghĩ đến đây, tôi chủ động lên tiêng: “Đúng vậy, biêu ca…, chúng ta sẽ không gặp rắc rối gì đâu.”
Tôi chỉ thản nhiên nói, Tiết Xán chợt sững người, cúi đâu nhìn tôi.
Không chỉ hắn mà ngay cả Trương nhũ mẫu cũng ngạc nhiên nhìn tôi.
Tôi không khỏi khó hiểu.
Có chuyện gì thế?
Tôi đã nói gì sai sao?
“Tốt, các ngươi lên đường đi.” Tiết Xán nhanh chóng thu hồi tầm mắt, “Sắp đến giờ rôi.”
Mặc dù trong lòng tôi vẫn không muốn rời xa Tiết Xán, nhưng nghĩ đến nhiệm vụ đang mang, tôi đành gật đầu, đi về kiệu hoa.
Ngồi trong kiệu, tôi vẫn không nhịn được vén rèm, ló đâu ra nhìn Tiệt Xán.
Tiết Xán vẫn đứng đó, ánh mặt trời phủ lên người anh một tằng vàng nhạt khiến cả người như được dát vàng.
Kiệu hoa nhanh chóng di chuyền, tôi loạng choạng ngồi bên trong.
Đoàn người cách Tiết Xán ngày càng xa. mãi đến khi không còn nhìn thấy nữa.
“Biểu tiểu thư, đừng nhìn nữa.”
Giọng nhũ mẫu đột nhiên vang lên bên tai.
Tôi sững sờ, ngắng đầu liền thấy nhũ mẫu đang đi bên kiệu, ánh mắt nhìn tôi mang theo mấy phần thương XÓI.
Trước khi tôi kịp phản ứng, nhũ mẫu lại thở dài nói: “Biểu tiểu thư, tôi biết cô đã thích thiếu gia suốt máy năm nay, nhưng cô cũng biết tính tình của thiếu gia. Tầm mắt ngài ấy cao như vậy, cho dù là cô, cũng chỉ sợ ngài ấy cũng không đề vào mắt.
Tôi ngây người.
Gì chứ?
Hóa ra là Tiết Vô Song này thực sự thích Tiết Xán?
“Nhưng …” nhũ mẫu nói tiếp, “Biểu tiều thư; cô quá nhút nhát, ngày thường nhìn thấy thiếu gia, cô một câu cũng không nói nên lời, tốt xấu gì hôm nay cũng nói được một câu hoàn chỉnh.”
Nghe xong tôi mới nhận ra vừa rồi khi tôi nói chuyện với Tiết Xán, tại sao nhũ mẫu và hắn lại ngạc nhiên đến như vậy.
Hóa ra là Tiết Vô Song này nhút nhát đến mức không dám nói gì trước mặt Tiêt Xán.
Tôi đột nhiên cảm thấy Tiết Vô Song này thực sự đáng thương.
Bị người cô ấy thích xem như quân cờ mang đền Ninh gia .
Quả nhiên, dù khí chất có khác biệt thì là Tiết Xán khi còn sống, hay là Tiết Xán đã chết chín trăm năm sau, đối với người mình không thích đều không quan tâm.
“Nhũ mẫu.” Tôi đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, không nhịn được hỏi: “Người có biết biểu ca… có người mình thích rồi không?”