"Đương nhiên." Khúc Minh Nghĩa cười ha hả đáp ứng.
Người nhà họ Giang liền khí cũng không kịp ra, liền trơ mắt nhìn Chung Noãn Noãn cùng thủ trưởng quân đội rời đi.
"Noãn Noãn, con ở đây bồi tư lệnh cùng chính ủy giúp ba."
"Biết, ba."
Chung Khuê Quân vui vẻ, thế nhưng là người nhà họ Giang lại trợn tròn mắt.
Chẳng những thu nhập bị giảm bớt mười phần trăm, hiện tại, ngay cả cô con dâu có thể giúp bọn họ đi đến đỉnh cao cuộc đời cũng ngâm nước nóng..
"Khuê Quân, chuyện này ông cứ như vậy bỏ mặc không quan tâm?" Giang Hàn Lâm cũng nổi giận: "Ông có biết bởi vì Noãn Noãn không hiểu chuyện, mang đến tổn thất cho nhà họ Giang lớn bao nhiêu hay không?"
Chung Khuê Quân cũng có chút không vui: "Chuyện vừa rồi tất cả mọi người thấy rất rõ ràng, Âu Minh Tịch đây là thích Xích Dương.
Cho nên đối với tôi, chuyện này chẳng những không trách Noãn Noãn, còn hẳn là khen ngợi nó. Chỉ có nó đem Xích Dương tóm chặt lấy, tôi thông qua Xích Dương thăng chức, nhà họ Chung cùng tập đoàn Vân Thượng mới có thể tốt hơn, tập đoàn Vân Thượng tốt, nhà họ Giang các người mới có thể tốt hơn.
Về phần Âu Minh Tịch, Xích Dương nếu như một mực bị Noãn Noãn quấn lấy, Âu Minh Tịch không đạt được mục đích, nếu là không gặp được tốt hơn, cũng chỉ có thể quay đầu một lần nữa đối mặt Phát Dương. Như vậy nhà họ Chung cùng nhà họ Giang đầy đủ, có cái gì không tốt?
Vẫn là nói các người cảm thấy Noãn Noãn không đánh mặt Âu Minh Tịch, để Âu Minh Tịch cứ như vậy quang minh chính đại theo đuổi Xích Dương, vạn nhất đuổi tới, đến lúc đó hai nhà chúng ta đều gà bay trứng vỡ, đây mới là kết quả tốt nhất?"
Giang Hàn Lâm một mực bị Chung Khuê Quân hung hăng đè ép một đầu, bây giờ sau khi trải qua Chung Khuê Quân giải thích như vậy, liền không tiện lại nói cái gì. Cơn tức giận này, nhà họ Giang chỉ có thể nuốt.
Chung Noãn Noãn cùng Xích Dương cầm ăn, cùng Lãnh Tấn Bằng cùng Khúc Minh Nghĩa ngồi cùng nhau.
Lãnh Tấn Bằng nhìn thoáng qua Xích Dương biểu lộ vẫn như cũ nghiêm túc, thế nhưng là bên trong ánh mắt lại đầy tràn nhu tình, khóe môi hơi câu một chút, cũng không tị hiềm Chung Noãn Noãn, cười trêu ghẹo nói: "Người yêu cậu thật đúng là khó lường, đem cậu bảo bối cực kỳ!"
Xích Dương biết rõ tư lệnh là có ý gì, lại muốn nghe người khác ở trước mặt nói ra: "Lời này của tư lệnh là có ý gì?"
Lãnh Tấn Bằng bị Xích Dương ngây thơ chọc cười, nhưng vẫn là tác thành phần ngây thơ này cho cậu ta, nói: "Ý tứ chính là Noãn Noãn vì có thể cùng cậu cùng một chỗ, chẳng những đắc tội toàn bộ nhà họ Giang, ngay cả con gái của phó thị trưởng đều đắc tội. Loại cách làm không sợ cường quyền bảo vệ người yêu mình này, không hổ là quân tẩu tương lai của bộ đội chúng ta!"
Chung Noãn Noãn bị Lãnh Tấn Bằng chọc cười.
Nhìn xem nét mặt tươi cười như hoa của cô vợ nhỏ, ánh mắt của Xích Dương càng mềm, kẹp một miếng thịt đút tới trong miệng Chung Noãn Noãn.
Anh phát hiện cô vợ nhỏ nhà mình đặc biệt thích ăn thịt. Mỗi ngày ăn thịt nhiều như vậy, xưa nay không bỏ ăn không nói, còn một chút cũng không béo.
Nhìn xem vòng eo cô tinh tế giống như nhẹ nhàng dùng sức liền có thể gãy mất, Xích Dương phi thường muốn đem cô vợ nhỏ nhà mình cho ăn béo một chút, cho nên ra sức gắp thịt cho cô ăn.
Tư lệnh cùng chính ủy bị vợ chồng trẻ này lấp đầy miệng cẩu lương chỉ có thể vùi đầu ăn cái gì đến làm nhạt vị chát của cẩu lương trong miệng, cảm giác con mắt đều muốn mọc gai.
"Tư lệnh, gan của ngài không tốt, cần kị đồ ăn cay độc dầu mỡ." Nhìn xem thói quen ăn uống của Lãnh Tấn Bằng, Chung Noãn Noãn nhíu chặt mày, rốt cục nhịn không được lên tiếng nhắc nhở.
Lãnh Tấn Bằng là môn sinh đắc ý của ông nội Xích Dương, nguyên bản thỏa thỏa tấn thăng làm quân hàm thượng tướng, lại bởi vì nguyên nhân thân thể, giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, phai nhạt ra khỏi thủ đô, đi tới thành phố Giang làm tư lệnh.