Mặt khác, tra cho tôi giám ngục Vương ở trại tạm giam thành phố Giang, chính là người bị Trần Giai thay thế. Xem thời gian mấy tháng vừa rồi, tài khoản của cô ta có điều gì bất thường hay không. Tôi muốn biết đến cùng là ai mua chuộc cô ta."
* * *
Xích Dương ra tay với Chung Thiên Thiên nhìn qua rất kinh hãi, nhưng trên thực tế chẳng qua là sấm to hạt mưa nhỏ. Kết quả kiểm tra cuối cùng chỉ là não bị chấn động một chút mà thôi. Bác sĩ cho thuốc, vào ban đêm Chung Thiên Thiên liền được đón về nhà.
Đêm khuya, nhà họ Chung một mảnh an bình. Khác với sự ồn ào của ban ngày, giờ phút này nhà họ Chung lâm vào một mảnh yên tĩnh kì lạ.
Một bóng hình xinh đẹp nghênh ngang đi vào phòng bếp cầm một cốc sữa chua cùng một cái kéo.
Uống sữa chua, tay cầm kéo, chậm rãi lên tầng ba. Đi vào căn phòng thứ nhất ở bên ngoài, cái bóng kia lấy một đồ vật từ trên đầu xuống tới, sau đó ở cửa phòng chọc hai lần, không đến hai giây, khóa cửa bị mở ra.
Sau khi cái bóng đi vào dùng kéo cắt lấy vài sợi tóc của người đang ngủ say trên giường, bỏ vào bên trong túi xách của mình. Sau đó lại đi phòng khác làm chuyện tương tự.
Sau khi làm xong việc, mới chậm rãi ung dung trở lại tầng hai, "Phanh!" một tiếng đóng cửa phòng lại, tắt đèn đi ngủ.
Tiếng động lớn như vậy, toàn bộ nhà họ Chung lại không có một người tỉnh lại..
Hôm sau, Chung Thiên Thiên ở nhà nghỉ ngơi, tự giam mình ở bên trong phòng không ra ngoài, Giang Xu Uyển mặt ngoài dù không nói gì, nhưng Chung Noãn Noãn có thể cảm nhận được trong lòng Giang Xu Uyển vô cùng oán hận.
Cũng không biết ban đêm Chung Khuê Quân nói cái gì với Giang Xu Uyển và Chung Thiên Thiên, sáng ngày thứ hai, sau khi Chung Noãn Noãn chạy bộ xong về nhà ăn sáng, Chung Thiên Thiên đã đem bản thân thu xếp cẩn thận tỉ mỉ, mặc một bộ váy lộng lẫy xuống tầng.
Đi vào trước bàn cơm ngồi xuống, dì Triệu liền nhanh chóng dọn bữa sáng lên bàn cho cô.
Nhìn bữa sáng của Chung Thiên Thiên bày đến xinh đẹp lại chỉnh tề, lại nhìn một chút bữa sáng của chính mình tùy ý bày ra, Chung Noãn Noãn cúi đầu ăn cơm, trầm mặc không nói.
"Chị xin lỗi." Chung Thiên Thiên đột nhiên mở miệng.
Chung Noãn Noãn nhìn cô ta một cái, thấy đối phương một bộ không cam tâm tình nguyện, trong mắt vẫn còn nồng đậm hận ý, Chung Noãn Noãn rộng rãi nhoẻn miệng cười: "Tại sao chị lại cùng em xin lỗi?"
Tay cầm dao nĩa của Chung Thiên Thiên nắm chặt, thật lâu mới hoàn thành đấu tranh trong lòng, đáng thương nói: "Noãn Noãn, hôm trước là chị làm không đúng, chị là thật lòng xin lỗi em. Em sẽ không trách chị, đúng không?"
Chung Noãn Noãn không trả lời mà hỏi lại: "Vậy chị đã hết hy vọng với Xích Dương chưa?"
Nghe thấy tên Xích Dương, trong lòng Chung Thiên Thiên vẫn còn có chút sợ hãi.
Người đàn ông muốn đem cô ném từ tầng hai xuống dưới, người đàn ông bắt lấy tóc của cô, trực tiếp đem đầu của cô hung hăng đâm vào tủ quần áo..
Cuộc đời cô từ trước tới giờ chưa bao giờ bị đối xử bạo lực như vậy.
Nếu như là người đàn ông khác, cô khẳng định đã sớm từ bỏ.
Nhưng đó là Xích Dương! Một người bối cảnh thần bí, đại tá trẻ tuổi nhất của nước Z!
Vầng hào quang trên người anh đủ để che đi những chuyện bạo lực mà anh đã làm với cô.
Nhưng mà sau khi trải qua chuyện ngày hôm qua, Chung Thiên Thiên cũng biết cô cứ quấn chặt lấy anh như vậy là không được.
Nở một nụ cười yếu đuối, Chung Thiên Thiên giống như một bông hoa trắng bị nhận lấy sự tàn phá.