"Lễ phục này là tôi nhìn thấy trước, theo trình tự trước sau cũng hẳn là bán cho tôi."
"Bà còn chưa có tính tiền, sao có thể tính theo trình tự trước sau được?" Giang Xu Uyển cũng không đồng ý.
Nhân viên bán hàng bị Lâm Hân cùng Giang Xu Uyển làm cho ngay cả lời nói đều không nói được lời nào, may là lúc này cửa hàng trưởng quầy chuyên doanh Vinia nghe thấy tiếng ồn ào, từ trên tầng đi xuống.
Đang muốn hỏi thăm xem xảy ra chuyện gì, lại vô tình thấy được Chung Noãn Noãn đứng ở đằng sau bốn người phụ nữ.
Tròng mắt cửa hàng trưởng hơi trừng một chút, miệng có chút mở ra, lời nói đều ở trong cổ họng, đã thấy Chung Noãn Noãn lắc đầu với cô.
Cửa hàng trưởng tiếp thu được Chung Noãn Noãn ra hiệu, cô lập tức giơ lên một nụ cười nhẹ nhàng chuyên nghiệp hỏi: "Xin chào, tôi là cửa hàng trưởng quầy chuyên doanh của Vinia, xin hỏi là đã xảy ra chuyện gì? Cần tôi giải quyết sao?"
Lâm Hân vội vàng nói: "Cô là cửa hàng trưởng sao? Cô tới thật đúng lúc! Rõ ràng là tôi nhìn thấy bộ lễ phục này trước, tôi đều muốn mua, nhưng mà bà ta đột nhiên đi tới, nói cũng muốn mua. Lễ phục ở đây đều là đặt riêng, chỉ có một bộ, cô nói bà ta đây không phải là tìm không thoải mái sao?"
"Lâm Hân, lễ phục này cũng không phải bà định ra trước đó, bà còn chưa trả tiền, không có lý do không cho tôi trả tiền. Chuyện trả tiền là tôi đề ra trước, cho nên cửa hàng trưởng, cô nói xem lễ phục này nên bán cho ai?"
Cửa hàng trưởng chỉ bộ lễ phục màu xanh ngọc hỏi: "Hai người nói chính là bộ này?"
"Không sai." Lâm Hân cùng Giang Xu Uyển trăm miệng một lời nói.
Diệp Mộng Khê cùng Chung Thiên Thiên cũng nhìn nhau một chút, ngọn lửa trong mắt giống như có thể ngưng tụ thành thật thể.
"Xin lỗi, lễ phục này là ba tháng trước một người đàn ông định ra, đây là Vinia-chủ tịch kiêm nhà thiết kế của quầy chuyên doanh của Vinia dựa theo dáng người của đối phương tự mình thiết kế riêng. Ngay cả tiền cũng đã trả rồi, cho nên bộ lễ phục này sẽ không bán lại."
Nghe xong, lễ phục này lại là Vinia tự tình thiết kế định chế cao cấp, Lâm Hân cùng Giang Xu Uyển lúc này mới sắc mặt xấu hổ từ bỏ.
"Bộ lễ phục này bao nhiêu tiền?"
Đôi mắt của Chung Thiên Thiên gần như dính chặt vào bộ lễ phục, móc đều không móc được xuống. Đây thật sự là bộ lễ phục đẹp nhất mà cô từng gặp qua.
Thiết kế đơn giản phóng khoáng, nhìn lại lại thấy vô cùng quý phái và tao nhã. Cái gì gọi là điệu thấp xa hoa? Đây chính là!
"Lễ phục này có giá 750 vạn."
Giang Xu Uyển cùng Lâm Hân nghe xong, trong lòng cảm thấy may mắn, may mắn là người khác đã trả tiền. Nếu thật để các bà trả tiền, khi đó không trả nổi, lúc ấy mới thật sự là mất mặt.
Chung Thiên Thiên cùng Diệp Mộng Khê sau khi nghe được giá tiền, đột nhiên cảm thấy ghen tị ghen ghét người phụ nữ được người đàn ông này vung tiền như rác.
"Đều đã định ra ba tháng, tại sao anh ta còn chưa tới lấy?" Diệp Mộng Khê hỏi ra nghi ngờ trong lòng.
Cửa hàng trưởng mỉm cười: "Chuyện này tôi cũng không rõ lắm, chỉ biết là đây là thiết kế theo yêu cầu của người đàn ông đó dành cho người vợ chưa cưới yêu quý của mình, để cô ấy mặc vào lễ đính hôn của bọn họ."
"Người đàn ông đó là ai vậy?" Chung Thiên Thiên cảm thấy, nếu như cô cũng có thể gặp được người đàn ông tốt như vậy, vậy từ bỏ Xích Dương cũng không phải là chuyện khó khăn gì.
"Đúng vậy. Những người có tiếng ở thành phố Giang chúng tôi gần như đều biết, đây là ai định ra vậy?" Diệp Mộng Khê cũng có cùng ý nghĩ với Chung Thiên Thiên.
Có thể vì phụ nữ vung tiền như rác, lễ phục lại để lâu như vậy mà không lấy, nói không chừng là đính hôn xảy ra vấn đề.
Nếu như có thể biết là ai, các cô liền có thể thông qua người trong nhà đi làm quen một chút.