"Anh cần về quân khu gấp sao?"
Lý Kỳ thu điện thoại, lập tức lắc đầu. Thủ trưởng đã phê chuẩn anh đi theo.
"Vậy liền đuổi theo xe cứu thương."
"Được!"
* * *
Giang Xu Uyển được đưa đến bệnh viện tư nhân tốt nhất thành phố Giang.
Xe cứu thương vừa tới không lâu, một đoàn người nhà họ Giang theo sát liền đến.
Chung Noãn Noãn cùng Chung Thiên Thiên đi theo y tá đem Giang Xu Uyển đẩy vào phòng giải phẫu, quay người liền thấy Giang Hàn Lâm, Tạ Từ Dung kéo tay Giang lão thái thái, bên người còn đi theo Giang Phát Dương, một đoàn người trùng trùng điệp điệp đi tới.
Giờ phút này ánh mắt của mọi người đều nhìn về Chung Noãn Noãn, trong mắt thù hận kia là vô luận như thế nào đều không che nổi. Đặc biệt là Giang Phát Dương.
Giang lão thái thái tuy nói là đến từ nông thôn, thế nhưng là làm nhà giàu mới nổi thành thị vài chục năm, khí thế kia cũng là tiêu chuẩn.
Bà cầm lấy quải trượng, mắt lộ ra uy nghi, sắc mặt trầm ngưng, đen như mực.
"Bà ngoại."
Chung Thiên Thiên đi đến bên người Giang lão thái thái liền không nhịn được khóc lên, ấm ức giống như bị Chung Noãn Noãn ức hiếp vậy.
"Bé, đừng khóc. Mẹ cháu thế nào?" Giang lão thái thái bình tĩnh tỉnh táo hỏi.
"Vừa đưa vào phòng giải phẫu. Trước đó tại trên xe cứu thương bác sĩ cấp cứu làm kiểm tra sơ bộ cho mẹ, nói là xương sườn đứt gãy, cụ thể có hay không thương tổn đến nội tạng còn không biết."
Chung Thiên Thiên một bên nói, một bên khóc, khuôn mặt được bảo dưỡng của Giang lão thái thái bởi vì lúc còn trẻ dãi dầu sương gió, giờ phút này liền trang điểm cũng đỡ không nổi, trực tiếp nhăn thành một đóa hoa cúc, Chung Noãn Noãn có thể nhìn thấy nếp may bên trong không có bôi lên phấn lót đều đều.
"Đến cùng xảy ra chuyện gì?"
Chung Thiên Thiên nghe hỏi thăm, nhìn thoáng qua Lãnh Kỳ Duệ đi theo bên người Chung Noãn Noãn, chỉ có thể yếu ớt nói: "Cháu cũng không rõ ràng. Chờ lúc cháu nhận được tin tức đi ra mẹ đã đã hôn mê."
"Thiên Thiên, lỗ mũi của cháu tại sao lại chảy máu?" Mợ Tạ Từ Dung hỏi.
Chung Thiên Thiên vẫn là bộ dáng yếu ớt như cũ, sờ lên cái mũi đã khô cạn kết vảy, lắc đầu: "Không có.. Không có gì."
Bộ dáng tiểu bạch hoa lung lay trong gió kia quả thực ai thấy đều yêu.
Giang lão thái thái nhìn thấy cháu gái như vậy, còn có cái gì không biết?
Khí thế dày đặc đi đến bên người Chung Noãn Noãn, không nói hai lời, nâng quải trượng trong tay lên đối với đầu Chung Noãn Noãn liền đánh tới.
Chẳng qua ngay sau đó, tay lão thái thái lại bị Chung Noãn Noãn đưa tay nhẹ nhàng cầm.
Giang lão thái thái không dám tin trừng tròng mắt.
Khoảng thời gian này phát sinh sự tình bà đã nghe nói, đã sớm muốn dạy dỗ đứa không biết sống chết này, ai ngờ cô gái lúc trước chưa từng ngỗ nghịch bà, có thể nói là nhẫn nhục chịu đựng tốt lắm, giờ phút này vậy mà gắt gao kiềm chế tay của bà, không cho tay của bà có nửa phần tiến thêm, khóe môi còn giơ lên một vòng nụ cười chế nhạo.
"Cô dám đánh lại?"
Chung Noãn Noãn khẽ giật mình: "Bà ngoại, ngài đại khái là con mắt có vấn đề đi? Cháu đây chỉ là ngăn cản ngài đánh cháu, làm sao lại biến thành đánh lại?"
"Chung Noãn Noãn, cô quả thực quá không ra gì! Đừng nói bà ấy là bà ngoại của cô, liền xem như bà lão không quen biết, cô cũng không thể đối đãi thô lỗ như thế!"
Lời nói của Tạ Từ Dung đưa tới quần chúng cùng nhân viên y tế bên ngoài phòng giải phẫu vây xem.
"A, kia theo như mợ nói, bà ấy là bà ngoại cháu, bà ấy liền có thể không phân tốt xấu tùy tiện đánh cháu, cho dù đánh chết cũng là cháu đáng chết đúng không?"
"Nói nhảm, không có bà ngoại cô, từ đâu tới cô? Tự cho là tìm người đàn ông điều kiện tốt cánh cứng cáp rồi, cho nên hiện tại cô làm sai chuyện, người trong nhà còn không thể nói cô?"