Mục lục
Trọng Sinh Thần Y Kiều Thê: Thủ Trưởng, Mượn Cái Hôn!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai bên so sánh dưới, chiếc xe điện kia giống như là nai con bị một đám sư tử vây quanh, phối hợp thân thể cô gái tinh tế yếu kém, bắn ra đêm bôi đen hệ thôn phệ độc hữu mỹ cảm.

Đột nhiên, xe điện màu hồng phấn đột nhiên phát ra nổ vang một tiếng, sau đó chính là một cái vẫy đuôi xinh đẹp 180 độ, động tác kia xinh đẹp lại soái khí làm đám tiểu lưu manh kia đều là một trận ngây người.

Chung Noãn Noãn nhìn về cầm đầu bên trong lưu manh: "Có việc?"

Lão đại nhóm lưu manh bị vấn đềcủa Chung Noãn Noãn chọc cười: "Chúng ta ở chỗ này đang đánh người!"

Chung Noãn Noãn nhìn một chút người bên cạnh bị đả thương, thật sự là càng xem càng cảm thấy nhìn quen mắt, nhưng chính là nhớ không nổi đối phương là ai.

"Ừ, nhìn thấy."

Thấy Chung Noãn Noãn bình tĩnh như vậy, lão đại nhóm lưu manh khẽ giật mình, hồi tưởng hành vi khiêu khích lúc cô mượn qua, lập tức cười lạnh: "Hóa ra là giúp đỡ!"

Chung Noãn Noãn: "..."

"Lãnh Kỳ Duệ, tốt xấu cậu cũng là nhân vật cấp bậc thái tử gia, làm sao lại sợ như thế được? Gặp được khó khăn, liền cái người cứu cậu đều không có. Chẳng lẽ là cậu vừa rồi gửi tin nhắn, chính là muốn hướng cô bé này cầu cứu?"

Lãnh Kỳ Duệ: "..."

Anh nhìn rất giống vung so sao?

Chung Noãn Noãn: "..."

Lãnh Kỳ Duệ? Cô nhớ lại! Đây là con trai của chú Lãnh.

Ở kiếp trước lúc cô từ ngục giam trở lại trường học, thu được tin tức Lãnh Kỳ Duệ tử vong. Khi đó hiệu trưởng Giai Vĩnh mới biết được, hóa ra giáo thảo bộ cao trung của Giai Vĩnh Lãnh Kỳ Duệ là con trai tư lệnh quân khu thành phố Giang, còn cao quý hơn quan gia thái tử gia.

Mà cô sở dĩ cảm thấy nhìn quen mắt, có thể là đời trước lúc cô tra Diệp Mộng Khê vừa vặn đem ảnh chụp Diệp Mộng Khê đưa thơ tình cho Lãnh Kỳ Duệ truyền đến trên mạng, cho nên từng có gặp mặt một lần đi.

Nhưng cũng chỉ là gặp mặt một lần, khó trách cô không nhớ được.

"Các người tại sao muốn giết cậu ta?" Chung Noãn Noãn mở miệng hỏi thăm.

Lão đại nhóm lưu manh khẽ giật mình, lập tức toàn bộ con ngươi đều phủ lên một vòng sát ý âm trầm, chậm rãi hướng về phía Chung Noãn Noãn đi tới.

"Tôi chỉ nói chúng tôi đang đánh người, cô liền nói chúng tôi muốn giết cậu ta. Làm sao cô biết chúng tôi muốn giết cậu ta? Ai nói cho cô? Cậu ta sao? Vẫn là cô nhận được tin tức khác?" Giờ phút này lão đại nhóm lưu manh lòng tràn đầy cảnh giác.

Chung Noãn Noãn nhìn thoáng qua Lãnh Kỳ Duệ ôm bụng, không ngừng nháy mắt ra hiệu để cô mau trốn, dứt khoát tắt máy, từ trên xe điện đi xuống.

Nhìn lão đại nhóm lưu manh một chút, Chung Noãn Noãn cơ bản cũng không thèm để ý những cặn bã này, trực tiếp hướng Lãnh Kỳ Duệ đi tới.

"Bạn học Lãnh, cậu không sao chứ? Bọn họ đánh bụng cậu? Đá hay là dùng cây gậy? Cậu đem tay lấy ra, tôi xem cho cậu một chút."

Bạn học Lãnh?

Ở đây tất cả mọi người, bao gồm Lãnh Kỳ Duệ, sau khi nghe ba chữ này nhịn không được khóe miệng giật một cái.

Hóa ra, đây là bạn học Giai Vĩnh tới?

"Ha ha ha.. Hóa ra là bạn học!"

Lão đại nhóm lưu manh một trái tim vốn dĩ còn cảnh giác, sau khi nghe tiếng gọi này triệt để buông ra, cười to lên, ngay tiếp theo tiểu lưu manh một bên cũng cười theo.

Sắc mặt Lãnh Kỳ Duệ đã khó coi tới cực điểm.

Người phụ nữ này mang theo mũ giáp, anh không nhìn thấy tướng mạo của cô, nhưng có thể khẳng định, cô là trong lúc vô tình đi qua nơi này. Những đao phủ không có chút nào nhân tính này, dân liều mạng, một khi cô nhúng tay vào, lại muốn đi liền khó khăn.

Lãnh Kỳ Duệ vươn tay đem Chung Noãn Noãn kéo ra phía sau, đối với lão đại nhóm lưu manh nói: "Cô ta chẳng qua là người không quan hệ, thả cô ta đi, tôi đi với các người."

"Nha, nhìn không ra Lãnh thái tử còn rất thương hương tiếc ngọc, khó trách trường học nhiều cô gái thích cậu như vậy. Ha ha ha.. Thế nhưng là, cô ta đều đã nhìn thấy chúng tôi, chúng tôi dựa vào cái gì thả cô ta đi?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK