Eden hoàn toàn đắc ý quên hình, dù sao cuộc đời đảo ngược là không có dấu vết tìm kiếm. Ai có thể nghĩ tới một người luôn xếp hạng cuối cùng như anh cũng có một ngày trở thành anh rể của lão đại nhà bọn họ?
Eden cười đến mức đôi mắt gần như không có, cơ bản là không nhìn thấy sắc mặt càng ngày càng đen của Chung Noãn Noãn.
"Lão đại, chị nói xem, nếu là mấy người kia biết em làm anh rể của chị, bọn họ có thể ghen tị hay không? Có thể hay không muốn giết em? A ha ha ha.. Nghĩ đến ánh mắt oán niệm của bọn họ, em rất muốn gọi điện thoại cho bọn họ ngay lập tức!"
Chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt như ăn phân của đồng bọn, Eden liền không hiểu cảm thấy thoải mái trong lòng.
Anh rể của lão đại!
Về sau địa vị của anh trong nhóm đồng bọn là cao nhất. Ngay cả lão đại đều phải nhường anh!
Mặc dù chuyện này còn chưa trở thành sự thật, nhưng mà Eden đã không kịp chờ đợi muốn kết hôn cùng Chung Thiên Thiên.
Yên lặng nhìn hình tượng Eden trong nháy mắt vỡ đến rối tinh rối mù, Chung Noãn Noãn đã không thể dùng bất kỳ biểu lộ gì để thể hiện sự ngu xuẩn của anh.
Chung Noãn Noãn lộ ra một nụ cười quyến rũ cùng ngọt ngào: "Biết lần này vì sao tôi lại phải ngồi tù không?"
Hả? Eden còn đang đắm chìm trong niềm vui sướng khi ngay lập tức anh sẽ trở thành anh rể của lão đại, sự dịu dàng trong mắt bỗng nhiên biến mất, sát ý bắn ra: "Vì sao? Ai hại chị? Lão đại, chị ngồi tù sao không liên hệ với chúng em?"
"Bởi vì Chung Thiên Thiên giết người, người nhà của tôi, nhất là mẹ tôi, không nỡ để cô ta ngồi tù, cho nên để cho tôi đi thay thế cô ta."
"..."
Một chậu nước lạnh dội từ trên đầu xuống khiến cho Eden ướt lạnh xuyên tim.
"Cùng ngày vào tù, tôi liền phát hiện, có người mua chuộc giám ngục, muốn chơi chết tôi, nói đúng hơn là muốn khiến tôi bị tàn phế. Cậu đoán xem, đến cùng là ai ác độc như vậy?"
"!" Sắc mặt của Eden đã triệt để trầm xuống.
"Bọn họ.. Không phải là người nhà của chị sao? Lúc ấy không phải chị đã xét nghiệm DNA rồi mới cùng bọn họ nhận nhau sao? Còn có Giang Xu Uyển, khuôn mặt của bà ta với chị có vài phần giống nhau."
"Cũng bởi vì có mấy phần giống nhau nên tôi mới không làm xét nghiệm DNA với bà ta, trước đó tôi cũng chưa từng hoài nghi bà ta, nhưng mà sau khi từ trong tù ra, tôi đã nhìn kĩ mặt bà ta. Trên mặt bà ta có bảy chỗ đã động đao, để có thể có khuôn mặt giống tôi như bây giờ, đều là làm ra. Cho nên khuôn mặt ban đầu của bà ta vốn dĩ cũng không giống tôi."
"Lão đại, ý của chị là.. Bà ta không phải mẹ ruột của chị?"
"Đúng vậy." Chung Noãn Noãn gật đầu.
"Vậy còn Chung Khuê Quân? Lúc trước DNA của chị với ông ta là hoàn toàn tương xứng."
"Chung Khuê Quân hẳn là ba tôi không sai, nhưng mà cụ thể còn cần phải xét nghiệm DNA một lần nữa."
Dứt lời, Chung Noãn Noãn lấy một cái túi nhựa nhỏ không đáng chú ý từ trong túi xách ra.
"Phía trên ghi chú là tên của tất cả mọi người, cậu làm xét nghiệm DNA của chúng tôi lại lần nữa. Trọng điểm xét nghiệm báo cáo huyết dịch giữa tôi và Giang Xu Uyển, Chung Thiên Thiên cùng Giang Xu Uyển."
"Tuân mệnh lão đại."
"Thứ hai tôi sẽ đi học trở lại, cậu còn phải giúp tôi tra một chút 17 năm trước nhà của tôi đến cùng xảy ra chuyện gì. Tra rõ một người cho tôi."
"Ai?"
"Nam Cung Ngọc."
"Nam Cung? Cái họ này không phải là dòng họ của hào môn số một nước Z sao?"