Lời nói của Chung Noãn Noãn khiến cho Lãnh Tấn Bằng một trận cười ha ha.
"Chú Lãnh, chú nên cười nhiều một chút, bệnh mới nhanh tốt."
"Được được được, đều nghe cháu. Ai, đáng tiếc tiểu Duệ nhà chú không có cái phúc khí này. Nếu không cho dù Xích Dương thích cháu, người con dâu như cháu chú kiên quyết sẽ không để cho ra ngoài!"
"Chú Lãnh không cần lo lắng, Lãnh Kỳ Duệ về sau nhất định cũng có thể tìm tới người thích hợp với cậu ấy."
"Chuyện này kéo xa. Thằng nhãi này quá không đáng tin cậy, chuyện tìm con dâu cho chú chú tạm thời còn không trông cậy vào, chú liền ngóng trông nó có thể giống như cháu, đi học cho giỏi, về sau không nói có thể thi được trường đại học tốt bao nhiêu, chí ít có thể dựa vào chính mình kiếm tiền. Mà không phải luôn luôn ỷ lại gia tộc, cả ngày ở bên ngoài hoành hành bá đạo. Noãn Noãn, cháu cùng tiểu Duệ là một trường học, về sau cháu giúp chú nhìn nó nhiều một chút. Nếu là nó dám ở trong trường học gây sự, cháu liền hung hăng đánh nó cho chú."
Chung Noãn Noãn nghe xong có thể tùy tiện đánh Lãnh Kỳ Duệ, trong nháy mắt vui vẻ, lập tức gật đầu: "Được! Cháu nhất định sẽ đánh cậu ấy thật tốt!"
Lãnh Tấn Bằng: "!" Làm sao cảm giác giống như làm một quyết định sai lầm?
(Lãnh Kỳ Duệ mặt ha ha: Quả nhiên là cha ruột)
Chung Noãn Noãn cảm giác vừa rồi mình giống như có chút hả hê một chút, lúng túng hắng giọng một cái, khó được tốt bụng nói: "Chú Lãnh, mặc dù cháu cùng Lãnh Kỳ Duệ tiếp xúc không nhiều, nhưng mà cháu cảm thấy cậu ấy bên trong thực ra vẫn là rất tốt, chính là làm người khó chịu một chút."
Lãnh Tấn Bằng phẩy tay áo: "Cháu cũng đừng nói tốt cho nó, nó là dạng gì, trong lòng chú rất rõ ràng. Ai, đồng dạng đều là nuôi lớn như vậy, cũng không hiểu vì cái gì tiểu Duệ khác tiểu Hải nhiều như vậy."
"Tiểu Hải? Chú Lãnh nói chính là Diệp Hải sao?"
"Đúng. Cháu cũng đã gặp, nó cũng là con của chú."
"Cũng không phải ruột."
Thấy trên mặt Chung Noãn Noãn có khinh thường, Lãnh Tấn Bằng nhanh chóng vì con nuôi mình giải thích.
"Mặc dù không phải ruột thịt, nhưng chú lại đem nó trở thành con trai ruột của mình đến nuôi. Ở nhà chúng ta, thân phận của tiểu Hải cùng tiểu Duệ không có gì khác nhau."
"Chú Lãnh nhất định nghe qua chuyện xưa của nông phu cùng rắn đi?"
Thần sắc của Lãnh Tấn Bằng cứng lại: "Noãn Noãn, lời này của cháu là có ý gì?"
"Cũng không có ý gì, nhưng mà cháu muốn nhắc nhở chú Lãnh một chút. Cho dù lại thân, dù sao không phải do mình sinh ra. Nếu như không độc còn tốt, nếu có độc, đến lúc đó cắn bị thương thậm chí cắn chết người thân nhất, hối hận có thể đã muộn."
Lời nói của Chung Noãn Noãn tính ám chỉ quá mạnh.
Ý của Chung Noãn Noãn, cho dù có độc vẫn là không độc, Diệp Hải đều là một con rắn. Mà Diệp Hải muốn cắn, là người thân nhất của ông.
Bây giờ người thân nhất của ông chính là tiểu Duệ, con trai duy nhất của ông.
Con ngươi của Lãnh Tấn Bằng đột nhiên co lại, trong mắt tràn đầy rung động.
Tối hôm qua người đối tiểu Duệ ra tay là..
Lãnh Tấn Bằng không nói gì, bởi vì ông thật sự là không nói nên lời.
"Cháu không biết tối hôm qua người muốn giết Lãnh Kỳ Duệ là ai, nhưng mà Lãnh Kỳ Duệ chính là cái học sinh, bình thường không có việc gì, cũng chỉ là chơi trò chơi một chút mà thôi. Rốt cuộc cần bao nhiêu thâm cừu đại hận mới có thể thu nhận họa sát thân?
Tối hôm qua những người kia thật đúng là muốn đánh Lãnh Kỳ Duệ đến chết, hơn nữa còn không phải lần đầu tiên xuống tay với cậu ấy. Chú Lãnh, Lãnh Kỳ Duệ thân thủ mặc dù còn thật sự có tài, nhưng cậu ấy dù sao cũng không phải chuyên nghiệp, cho dù là chuyên nghiệp, hai tay khó địch bốn tay. Cho nên chú ở lưu ý kẻ địch xung quanh đồng thời, vẫn là phái thêm mấy người tin cậy bảo hộ cậu ấy đi. Dù sao không có khả năng mỗi một lần đều may mắn như vậy."