"Hiện tại cô biết hậu quả của việc cháu đánh người? Đây là cháu còn chưa dùng sức, cho nên cô tốt nhất là quản tốt con gái cô. Nếu như lại có lần sau, cháu không đảm bảo cô ta sẽ kiện toàn tỉnh lại."
Giang Xu Uyển kinh hãi nhìn Xích Dương, giờ phút này, quanh thân cậu ta giống như bao quanh lấy một vòng sát khí lạnh lẽo, khiến bà ngay cả hô hấp đều cảm thấy khó khăn.
"Nên đánh!"
Chung Khuê Quân đứng ở một bên lấy lại tinh thần, ngay lập tức đứng về phía Xích Dương.
Vừa rồi cái tay của Xích Dương nhìn như rất nặng, phát ra âm thanh rất vang, nhưng Chung Khuê Quân ở trong bộ đội lại biết, Xích Dương xem ở mặt mũi của ông và Chung Noãn Noãn, chỉ cảnh cáo nhỏ Chung Thiên Thiên một chút.
Dựa theo tính cách của Xích Dương, giống như cậu ta nói, không đảm bảo người tỉnh lại sau sẽ kiện toàn, cho nên ông cứ nghĩ Chung Thiên Thiên hôm nay không chết cũng tàn.
Hiện tại chỉ là bị đánh bất tỉnh, tốt hơn nhiều so với trong tưởng tượng của ông.
Chung Khuê Quân nhìn Chung Noãn Noãn, trong mắt tràn đầy cảm ơn.
Hôm nay Chung Thiên Thiên có thể may mắn trôi qua, công lao của Chung Noãn Noãn là không thể bỏ qua. Nếu như không phải Chung Noãn Noãn vừa rồi lấy khăn lau tay cho Xích Dương, chỉ sợ bây giờ..
Chung Khuê Quân đều không dám nghĩ tiếp.
"Người đâu- - Người đâu- -!" Giang Xu Uyển quát lớn một tiếng. Đang ở bên ngoài nghe lén động tĩnh bên này dì Triêu cùng quản gia lập tức xông vào.
Chung Khuê Quân thấy vậy, lập tức dùng khăn mặt đắp lên người Chung Thiên Thiên.
"Các người đứng ở đây làm gì? Mau gọi xe cứu thương!"
Giang Xu Uyển không dám cãi nhau với Xích Dương, cách làm vừa rồi của Xích Dương thật là đã đem bà dọa sợ.
Quả hồng chọn mềm mà bóp, Giang Xu Uyển chỉ có thể nhìn về phía Chung Noãn Noãn: "Chị con thành bộ dạng như vậy, con hài lòng chưa?"
"Hài lòng!"
Thấy cô nở một nụ cười, một bộ trẻ nhỏ ngoan ngoãn trả lời câu hỏi, trong lòng Xích Dương yêu đến không được.
Noãn Noãn nhà anh tại sao lại đáng yêu như vậy?
Chung Khuê Quân đứng ở một bên nhìn, hướng về phía Giang Xu Uyển quát: "Chuyện này liên quan gì đến Noãn Noãn? Rõ ràng là bà thượng bất chính hạ tắc loạn. Bà đừng nói với tôi là bà không biết chuyện Chung Thiên Thiên xông vào phòng của Xích Dương! Giang Xu Uyển, bà làm rõ ràng, Xích Dương là chồng chưa cưới của Noãn Noãn, Noãn Noãn là con gái bà! Bà đừng có lẫn lộn đầu đuôi! Chung Thiên Thiên bị đánh là nó đáng đời, nếu bà còn dám nói Noãn Noãn, có tin tôi đánh bà hay không?"
Giang Xu Uyển nước mắt liền rơi xuống: "Đúng đúng đúng! Đều là tôi không tốt! Tất cả đều là lỗi của tôi được chưa?"
Xe cứu thương tới, Giang Xu Uyển muốn đưa Chung Thiên Thiên đi bệnh viện, Chung Khuê Quân nói xin lỗi với Xích Dương, cũng chỉ có thể đi theo.
Vốn dĩ tâm tình Xích Dương rất tốt, nghĩ đến người trong nhà đều đi hết, chỉ còn lại anh và Noãn Noãn. Ai ngờ Giang Xu Uyển lại chết sống lôi kéo Chung Noãn Noãn cùng đi bệnh viện. Nói cái gì mà Chung Khuê Quân dù sao cũng là đàn ông, nếu như Chung Thiên Thiên cần, Chung Noãn Noãn còn có thể giúp cô dựng cái tay.
Chung Noãn Noãn không có cách nào, trong trường hợp này cô cũng không thể nói là cô không đi được, như vậy sẽ khiến thanh danh không tốt. Cuối cùng nhà họ Chung chỉ còn sót lại một mình Xích Dương.
Một tiếng rưỡi sau, Ninh Văn Hạo lại vất vả một lần nữa từ bộ đội đi vào nhà họ Chung, đón lão đại nhà mình, lái xe rời đi.