Nhưng cho dù như vậy, mỗi đêm 5 viên thuốc ngủ cường lực, cũng chỉ có thể cam đoan anh mỗi ngày ngủ lấy bốn tiếng. Mà lại theo thời gian gia tăng, hai tháng này, dược hiệu đã bắt đầu suy yếu, anh mỗi ngày có thể ngủ được ba tiếng cũng không tệ rồi.
Nhưng là tối hôm qua, anh chỉ uống hai viên thuốc, lại một đêm không mộng ngủ 5 tiếng. Chuyện này với anh tới nói, đã nhiều năm chưa từng như vậy.
Cũng bởi vì giấc ngủ 5 tiếng hiệu suất cao này, để anh cảm giác tinh thần thoải mái, thân thể đều dễ dàng không ít.
Chung Noãn Noãn không biết những điều này, cho nên cũng không biết giờ phút này trong lòng Xích Dương rung động cùng vui vẻ. Nghe được anh nói đã rất nhiều năm không có ngủ tốt như vậy, cô chỉ cảm thấy đau lòng.
Trầm mặc một lát nói: "Nếu không em liền không trọ ở trường, em mỗi ngày đều đến châm cứu xoa bóp giúp anh đi, như vậy anh có thể ngủ tốt một chút."
"Không cần. Bình thường lúc em không đến bộ đội, chỉ cần anh không có việc, liền đến tìm em. Em quên trước đó anh đã nói với em anh mua một bộ phòng ở đầu tư tại gần trường học của em sao? Vừa vặn hiện tại không có việc gì anh liền đến tìm em."
"Được." Chung Noãn Noãn gật đầu, chờ đợi cuộc sống của mình mỗi ngày đều có thể như vậy.
Hai người tiếp tục ăn sáng, thế nhưng là Chung Noãn Noãn luôn cảm giác được ánh mắt nóng rực của Xích Dương. Rốt cục bị nhìn thấy có chút quẫn bách, lúng túng ho một tiếng: "Làm gì?"
"Noãn Noãn, cám ơn em."
Một tiếng cảm ơn này, Xích Dương nói đến vô cùng trịnh trọng. Chung Noãn Noãn nghe được lại là một trận kì quái.
"Anh đang nói cái gì? Anh không phải chồng chưa cưới của em sao?"
"Đúng vậy."
"Nếu đúng vậy anh khách sáo như vậy làm gì?"
Eden bọn họ cho tới bây giờ cũng sẽ không cùng với cô nói lời cảm ơn.
Xích Dương nhịn không được cười nhẹ lên tiếng, thanh âm hùng hậu từ trong lồng ngực nặng nề phát ra, trầm thấp êm tai giống như đàn Cello.
"Được, về sau không khách sáo."
Bữa sáng ngay tại bên trong bầu không khí ấm áp đã ăn xong.
Xích Dương giúp cô đem đồ vật thu thập xong, đưa cô đến cổng. Chung Noãn Noãn cảm thấy túi gói kỹ kia giống như xẹp hơn một chút so với hôm qua, lúc này mới nhớ tới bộ đồng phục mặc hôm qua kia không có nhét vào.
"Em quên cầm quần áo." Dứt lời liền muốn đi vào bên trong.
"Áo khoác anh đã bỏ vào máy giặt."
"Vậy em đem còn lại lấy đi." Cũng không thể đem quần áo lót để ở nơi này.
"Còn lại anh đã giặt tay."
"..."
Đây là chuyện khi nào? Cô làm sao không biết?
"Đi thôi, lái xe đã chờ ở phía dưới."
Chung Noãn Noãn là ra cửa thế nào cô cũng không biết. Cô chỉ cảm thấy rất quẫn bách.
Đời này, cô còn không có để ai giúp cô giặt qua quần áo lót đâu.
Vừa xuống tầng, liền thấy được Lãnh Kỳ Duệ một mặt oán niệm.
"Sao cậu lại ở chỗ này?"
Đối mặt Chung Noãn Noãn hỏi thăm, Lãnh Kỳ Duệ cũng là ha ha.
"Đương nhiên là tới cùng cậu cùng nhau đi học! Điện thoại di động của cậu làm sao một mực không ai nghe?"
"A, tối hôm qua lúc tôi trị liệu cho ba cậu để thành yên lặng."
Chung Noãn Noãn lúc này mới nhớ tới hôm qua lúc xem bệnh cho Lãnh Tấn Bằng cô để di động thành yên lặng, sau đó vẫn quên bật lại.
Lấy điện thoại di động ra xem xét, phía trên ngoại trừ có 5 cuộc điện thoại của Lãnh Kỳ Duệ, còn có hơn 20 cuộc điện thoại là dùng máy riêng nhà họ Giang cùng Giang Xu Uyển gọi tới.
Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết Giang Xu Uyển là vì sao lại gọi điện thoại cho cô.
Xích Dương cũng nhìn thấy danh sách cuộc gọi chưa nghe trong tay Chung Noãn Noãn, ánh mắt sâu sâu, liền mang Chung Noãn Noãn tới nơi lái xe anh an bài.
Lãnh Kỳ Duệ thấy thế nói: "Xe của tôi ngay ở phía trước, ngồi xe của tôi đi thôi."