Lúc này Chung Noãn Noãn đang gắp một miếng thịt ba chỉ lớn chuẩn bị cho vào trong miệng, kết quả tay run một cái, thịt rơi.
Chung Thiên Thiên lại gắp một miếng thịt ba chỉ để vào trong bát của Chung Noãn Noãn: "Em ăn nhiều một chút."
Không có việc gì mà tỏ ra ân cần, không phải lừa đào chính là trộm cướp!
"Không cần, Xích Dương vừa đưa cho em một cái 5S. Có một cái dùng là được rồi."
Chung Thiên Thiên hâm mộ nói: "Xích Dương đối với em thật tốt, anh ấy nhất định rất yêu em."
"Điều đó là đương nhiên." Chung Noãn Noãn gật đầu, không khiêm tốn chút nào. Bởi vì cô cũng cảm thấy như vậy.
Chung Thiên Thiên thở dài một hơi: "Haiz.. Rốt cuộc Eden đối với chị có cảm giác gì? Rốt cuộc là anh ấy coi chị là bạn bè, hay là anh ấy thật sự thích chị?"
Chung Noãn Noãn cúi đầu ăn cơm, không để ý đến Chung Thiên Thiên.
"Noãn Noãn, chị con đang nói chuyện với con đấy." Giang Xu Uyển vẻ mặt không vui nhắc nhở.
"Ừ? Hả? Chị đang nói chuyện với em à?"
Chung Thiên Thiên: "..."
Chẳng lẽ cô đang nói chuyện với quỷ sao?
"Em tưởng chị đang nói chuyện với mẹ. Em không biết, hôm nay em lúc nào cũng đi cùng một chỗ với mẹ, cũng không nói chuyện với anh ta nên cũng không biết rõ."
"Nhưng lúc trước không phải anh ấy gọi em ra một bên đặc biệt hỏi thăm chuyện của chị sao?"
"Anh ta gọi em ra một bên đều là hỏi chuyện liên quan đến em ra tù cùng chuyện tiệc hội cuối tuần."
"Nhưng mà lúc cuối mẹ rõ ràng nghe được anh ấy hỏi thăm em chuyện của chị, hỏi chị có bạn trai hay không!"
Chung Noãn Noãn gật đầu: "Ừ! A! Đúng vậy!"
Chung Thiên Thiên chán nản: "Ừ a cái gì? Anh ấy đều đã đặc biệt hỏi thăm em xem chị có bạn trai hay chưa, chẳng lẽ em không để ý biểu tình khi đó của anh ấy sao? Lúc anh ấy hỏi thăm em chị có bạn trai hay chưa, biểu tình của anh ấy có vội vàng hay không? Lúc biết chị không có bạn trai, anh ấy có phải rất vui vẻ hay không? Điều này em có biết phải không?"
Chung Noãn Noãn đem miếng ba chỉ thật to nhúng vào gia vị, cho vào trong miệng, còn ăn một miếng cơm thật lớn, rất thỏa mãn bĩu môi nói: "Em không chú ý. Chị biết đấy, ngoại trừ Xích Dương, những người đàn ông khác em đều không chú ý."
Chung Thiên Thiên: "!"
"Thiên Thiên, con sao vậy?" Nhìn thấy trạng thái của con gái không đúng, Giang Xu Uyển có chút lo lắng hỏi.
"Mẹ, vừa rồi con gọi điện thoại cho Eden, muốn nói cho anh ấy chuyện tiệc hội cuối tuần, nhưng mà gọi hai lần đều không có người nghe. Đều đã hai tiếng đồng hồ trôi qua, anh ấy cũng không gọi điện thoại lại cho con."
"Mẹ tưởng chuyện gì! Eden là ai? Cậu ấy chính là giám đốc kiêm phó chủ tịch của Thiên Hằng Trí Địa thời gian đối với người như cậu ta mà nói chính là vàng là bạc. Con cho rằng cậu ta có thể giống những người ở trong bộ đội, không có huấn luyện liền có thể tùy tiện buôn chuyện sao? Thiên Thiên, con là con gái, không những muốn thận trọng, còn phải rộng lượng. Quan trọng nhất là phải hiểu chuyện, biết chưa?"
Chung Thiên Thiên bị Giang Xu Uyển trấn an một chút, trái tim cũng đi theo bình phục rất nhiều.
Cơm nước xong xuôi, Chung Thiên Thiên thái độ khác thường không ở trong phòng khách mà là đã sớm lên tầng.
Chung Noãn Noãn không có việc gì làm cũng lên tầng sớm.
Cầm điện thoại di động, bấm một dãy số đã nhớ kỹ trong lòng, điện thoại mới vang lên một tiếng bên kia đã bắt máy.
"Lão đại." Giọng Anh thuần khiết từ đầu bên kia vang lên, thanh âm mang theo sự vui vẻ: "Chị có điện thoại rồi?"
"Ừ."
"Lão đại, buổi chiều Chung Thiên Thiên gọi điện thoại cho em hai lần em đều không nghe."
Nghe thanh âm như đang cầu khen ngợi từ đầu bên kia điện thoại, Chung Noãn Noãn cười nói: "Cho nên cậu rốt cuộc muốn làm cái gì? Tiệc hội cuối tuần có tham gia hay không?"