"Noãn Noãn là cô gái tốt, hi vọng cậu có thể tài bồi thật tốt."
"Vâng, cẩn tuân mệnh lệnh của thủ trưởng!"
Xích Dương sau khi đem Chung Khuê Quân dẫn tới Lãnh Tấn Bằng bên kia, liền lập tức quay người đi về phía Chung Noãn Noãn.
Nhìn người đàn ông thẳng tắp như tùng trước mắt, trong lòng Chung Noãn Noãn xẹt qua một tia sắp chia tay không bỏ.
"Anh phải đi." Trong lòng Xích Dương không bỏ càng nhiều.
Chung Noãn Noãn gật đầu: "Bộ đội bận rộn nữa cũng muốn nhớ kỹ ăn cơm thật ngon, ngủ sớm một chút."
"Tuân mệnh."
Chung Noãn Noãn đang chuẩn bị đem áo khoác quân dụng trên người một mực bảo bọc cô cởi xuống, liền bị Xích Dương ngăn trở.
"Trong bộ đội của anh còn có, cái này em mặc, đừng bị cảm."
"Được."
"Vậy.. Chúng ta cuối tuần gặp."
"Vâng."
"Cuối tuần đại khái ngày nào trong tuần thì anh tới?"
"Tầm khoảng thứ ba, đến lúc đó chúng ta liên lạc bằng điện thoại."
"Được."
Xích Dương nhẹ gật đầu, sau đó từ trong ngực lấy ra một cái thẻ bỏ vào trong tay Chung Noãn Noãn.
"Nếu có cái gì muốn mua, liền dùng cái này mua. Mật khẩu là sinh nhật của em."
Thấy Chung Noãn Noãn ngây người, Xích Dương sợ cô không thu, nhanh chóng giải thích: "Đây là thẻ tiền lương của anh, em cũng đã là vợ chưa cưới của anh, chúng ta lập tức liền muốn kết hôn, thẻ này sớm muộn đều sẽ giao cho em quản lý."
Dưới ánh mắt sáng rực chờ đợi của Xích Dương, Chung Noãn Noãn mỉm cười, hào phóng đem thẻ nhận được trong tay: "Anh cứ yên tâm giao cho em trông giữ đi!"
Ánh mắt của Xích Dương trầm xuống: "Không phải trông giữ, là đưa cho em dùng. Có cái gì muốn mua, đều từ trong tấm thẻ này xoát. Nếu là không đủ, nói với anh một tiếng, anh lập tức chuyển cho em."
"Được rồi, biết rồi, em sẽ không khách sáo với anh."
Sau khi xác định cô vợ nhỏ hiểu rõ ý tứ của anh, cũng bảo đảm sẽ dùng thẻ của anh, trong nháy mắt Xích Dương hài lòng. Anh thích cảm giác cô cùng anh không phân khác biệt, yên tâm thoải mái dùng đồ vật của anh. Loại cảm giác này không cách nào dùng bút mực miêu tả, anh chỉ biết là, giờ phút này trái tim anh rất yên ổn, rất thỏa mãn.
"Tư lệnh cùng chính ủy vẫn chờ anh đấy, đi nhanh đi."
"Vậy chính em cẩn thận một chút."
Biết anh là đang nói đám người nhà họ Chung, Chung Noãn Noãn gật đầu: "Em biết, yên tâm đi, em sẽ không thiệt."
"Còn có trường học bên kia, nếu như những người kia nói linh tinh, em liền nói trở về bọn họ, nếu như bọn họ còn làm phiền em, nói cho anh, anh đến xử lý."
"Được."
Xưa nay không biết cao lãnh như anh đúng là một người lải nhải như thế.
Nhưng đối mặt phần quan tâm phát ra từ nội tâm này, Chung Noãn Noãn cảm thấy rất ấm lòng.
Rốt cục, thật muốn rời đi.
Mặc dù biết rõ ngày mai bọn họ liền sẽ gặp lại, nhưng giờ phút này phân biệt vẫn khiến anh không bỏ như cũ. Nhìn xem trên gương mặt cô gái trong trắng lộ hồng tinh xảo tràn đầy sức sống, Xích Dương nhịn không được cúi người, tại cái trán của cô ấn xuống một cái hôn.
Ngay khi hơi thở mát lạn đập vào mặt trong nháy mắt, trong nháy mắt trái tim Chung Noãn Noãn nâng lên cổ họng, như trống trận cuồng loạn, ngơ ngác đứng tại chỗ.
Hơi lạnh môi chạm đến cái trán của cô trong nháy mắt, phảng phất có ngàn vạn dòng điện nhỏ bé trong nháy mắt lan tràn toàn thân, cuối cùng hội tụ đến trái tim.
Chung Noãn Noãn cảm giác đầu của mình cũng bắt đầu đầy máu.
Thẳng đến môi của anh rời đi trán của mình, Chung Noãn Noãn đều vẫn là ngốc lăng.
Đây là sau khi chuyện kia phát sinh, lần thứ nhất hôn cô. Xích Dương có chút căng thẳng, sợ phản ứng của thân thể cô đối với anh vẫn là bài xích như cũ.