Sáng sớm mùa hạ, trên cây chim chóc kêu thanh thúy, cửa sổ mở rộng, từng trận gió mát đánh úp lại.
Sáng sớm tốt đẹp như vậy, an an ổn ổn ngủ một giấc tựa hồ là sự tình không thể nào tốt hơn.
Cảm thụ trận gió nhẹ quất vào mặt mát rượi, Hạ Thính Ngưng hơi hơi mở mắt tỉnh lại.
Một tay chống lên trên giường, Hạ Thính Ngưng chống thân mình đứng dậy, đôi mắt nửa mở. Trong thời tiết tốt ngử một giấc như vậy, quả nhiên có thể làm cho người ta cảm thấy thể xác và tinh thần khoái trá.
Vãn Ngọc và Lục Vu vốn ở bên cạnh canh giữ, mắt thấy Hạ Thính Ngưng tỉnh ngủ đứng dậy, vội vàng buông thêu thùa trên tay xuống, chạy tới trước giường.
Vãn Ngọc vừa đỡ lấy Hạ Thính Ngưng vừa nói “Tiểu thư, người tỉnh.”
Hạ Thính Ngưng khẽ gật đầu, nhẹ nhàng lên tiếng. Vốn chỉ là muốn nằm một chút, không nghĩ tới vừa nằm xuống liền bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Nàng ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài, may mắn, nàng không có ngủ dậy muộn, xem ra chỉ là ngủ gật thêm nửa canh giờ. Đợi Dung Cẩn trở về hẳn là có thể dùng đồ ăn sáng.
Lục Vu nhẹ chân nhẹ tay giúp Hạ Thính Ngưng sửa sang lại quần áo hỗn loạn, vừa cầm cái áo bên cạnh giúp nàng mặc vào cúi đầu nói “Tiểu thư, nô tì chiếu theo phân phó của người, để Tuệ Từ âm thầm nhìn chằm chằm Tuyết Tú ở tẩy y phòng, quả thực phát hiện nàng có chỗ không đúng. Đồ ăn gần đây Vũ Sam làm, đều là từ chỗ nàng ta mà ra.”
Vãn Ngọc vừa nghe, cũng vội vàng nói tiếp “Nô tì bí mật tra xét qua, lời đồn ngài thích ăn củ cải mấy ngày trước đây, quả nhiên là do Tuyết Tú truyền ra. Tiểu thư, lần trước không phải người thưởng cho Vũ Sam một cây kim trâm sao, Tuyết Tú lấy đó làm chứng cứ, dẫn tới việc tất cả mọi người đều cho rằng, bởi vì người thích ăn củ cải, mà Vũ Sam hiểu ý người cho nên mới được đến ngài tán thưởng.”
Hạ Thính Ngưng nghe vậy vò vò lọn tóc, nhẹ giọng nói “Phải không?.” đều đã bị biếm tới phòng giặt quần áo, lại vẫn không thành thật như vậy sao.
Vãn Ngọc nghiêm mặt phẫn uất nói “Nàng đến cùng là có ý tứ gì, làm nhiều chuyện như vậy là muốn gì đây, sớm biết như vậy, lần trước tiểu thư liền trực tiếp đem nàng đuổi ra phủ, bây giờ đỡ phải phòng bị nàng làm ra chuyện gì nguy hại.”
Hạ Thính Ngưng nghe xong liền mỉm cười từ chối cho ý kiến, nàng thừa nhận, có đôi khi nàng quả thật có chút mềm lòng. Không thể ở tlần đầu tiên liền áp dụng biện pháp quyết đoán nhất
Lục Vu nhẹ ngồi xổm xuống, nâng giầy thêu lên cẩn thận giúp Hạ Thính Ngưng đi vào, lông mày thanh tú nhíu lại nói “Hiện tại không phải thời điểm nói cái này, nên xử phạt Tuyết Tú như thế nào, trong lòng tiểu thư đều có cân nhắc. trái lại là Vũ Sam, tiểu thư cảm thấy việc này nàng ấy có thể có tham dự hay không?”
Bàn tay trắng nõn của Hạ Thính Ngưng khẽ giữ cằm, trong mắt hiện lên suy nghĩ “Cùng nàng hẳn là không có quan hệ, chỉ là, nàng quá mức dễ dàng bị người ta lợi dụng.”
Qua nhiều ngày tiếp xúc, Vũ Sam đều không có biểu hiện ra nơi nào khả nghi, ngay cả khi nàng hỏi tới thức ăn, đối phương cũng là một vẻ mặt thản nhiên. Mà hiện tại, đã biết củ cải và lời đồn đãi đều là bút tích của Tuyết Tú, như vậy Vũ Sam hẳn là trùng hợp bị lợi dụng thôi. Chẳng qua, người có tính tình như vậy, đặt ở bên người cũng không phải là chuyện gì tốt.
Vãn Ngọc nhíu mày nói “Tiểu thư, nói nhiều như vậy, người còn chưa có nói cho nô tỳ biết, vì sao củ cải kia không thể ăn nhiều đâu?” Nàng cũng chưa bao giờ nghe qua có người nào ăn củ cải bị bệnh chết.
Hạ Thính Ngưng vuốt vuốt xiêm y, môi hồng khẽ mở “Củ cải tuy là thứ tốt, trong ngày thường ăn một chút cũng không sao. Nhưng nó còn có một cái công hiệu ít người biết đến, chính là nếu ăn quá nhiều củ cải, có thể khiến người ta vô sinh.”
Nàng nghĩ, đây chính là mục đích của Tuyết Tú, cũng không biết, nàng làm thế nào mà biết được củ cải còn có tác dụng này. Đây chính là kết luận nhóm chuyên gia nghiên cứu kiếp trước đưa ra a.
Lục Vu nghe vậy kinh hãi, giương miệng nói “Củ cải còn có tác dụng như vậy sao?, lòng Tuyết Tú cũng thật độc ác, còn muốn ám hại tiểu thư như vậy.”
Ở trong nhà cao cửa rộng, nếu như không có đứa nhỏ bên người, như vậy chẳng phải là đời này của tiểu thư không có hi vọng rồi sao
Vãn Ngọc nghe xong càng là tức giận đến xanh mặt “Thật sự là vô cùng đáng giận.” Nàng vội vàng kéo ống tay áo của Hạ Thính Ngưng nói “Tiểu thư, người trăm ngàn lần không thể tha cho nàng ta.”
Hạ Thính Ngưng mỉm cười, đang muốn mở miệng nói cái gì đó, lại nghe thấy ngoài cửa truyền đến động tĩnh.
Vừa mới hạ triều Bách Lí Dung Cẩn liền nhanh chóng trở về, hắn vững bước bước vào trong phòng, ôn nhu cười hỏi “Đang nói chuyện gì vậy?”
Hạ Thính Ngưng nhìn thấy Bách Lí Dung Cẩn vào phòng liền cười nhát tránh né nói “Không có gì, hôm nay chàng trở về sớm hơn một chút.”
Nàng có thể nói cho hắn biết, nàng mới gả tiến vào không bao lâu, phía trước phía sau đã có không ít người đánh chủ ý lên đứa nhỏ tương lai của bọn họ sao?. Chuyện của Tuyết Tú, nàng sẽ giải quyết tốt, gần đây công việc trông triều bề bộn, không thể lại khiến hắn phiền lòng.
Bách Lí Dung Cẩn nghe vậy nhẹ lườm Vãn Ngọc và Lục Vu bên cạnh một cái, sau đó liền ngồi ở bên cạnh Hạ Thính Ngưng, ôn nhu nói “Hôm nay hạ triều sớm, có thể sớm trở về cùng nàng dùng đồ ăn sáng.”
Hạ Thính Ngưng mím môi cười “ Hôm nay ta làm sủi cảo, trên bếp còn cógà ninh nấm hương, cháo rau cải và canh trứng gà, Kỳ nhi và Thần nhi đã ăn qua, lúc này đang ngủ rất ngon ở đằng kia.”
Nói xong nàng vươn tay chỉ lên trên giường nhỏ, nơi đó có hai tiểu đoàn tử đang ngủ vù vù ở bên trong.
Bách Lí Dung Cẩn thấy thế, mắt phượng xinh đẹp nhiễm lên một chút ý cười, lại nghiêng đầu đối với Hạ Thính Ngưng nói “Truyền lệnh đi, nàng hẳn là đã đói bụng rồi.”
Hạ Thính Ngưng khẽ gật đầu, nhìn Vãn Ngọc và Lục Vu liếc mắt một cái, hai người này tất nhiên là ngầm hiểu đi xuống truyền lệnh.
Sau khi dùng qua đồ ăn sáng, Hạ Thính Ngưng nhẹ nhàng ngáp một cái, trong mắt bỗng nhiên hiện một mảnh sương mù.
Bách Lí Dung Cẩn ôm nàng đi đến bên giường, nhẹ giọng nói “Tối hôm qua không ngủ tốt sao? Nếu không nằm xuống ngủ một chút đi.”
Hạ Thính Ngưng ngả vào trong lòng hắn, nhắm mắt lại nhỏ giọng nói thầm “Có thể là do thời tiết, ta có chút mệt mỏi.”
Bách Lí Dung Cẩn nghe vậy khóe môi gợi lên, đỡ nàng nằm xuống, nói “Vậy liền ngủ một chút, ta ở đây cùng nàng.”
Hạ Thính Ngưng cong cong hai mắt, cầm lấy tay áo của hắn nói một tiếng ‘Tốt’ sau đó liền gối đầu lên trên gối mềm ngủ.
Bách Lí Dung Cẩn nằm nghiêng ở bên người nàng, một tay nâng một bộ sách xem giết thời gian, đôi mắt bất chợt nhìn phía Hạ Thính Ngưng mỉm cười, vô cùng nhẫn nại chờ nàng ngủ say.
Trong thư phòng an tĩnh không tiếng động, Lục Vu và Vãn Ngọc cứng ngắc đứng ở trước thư án, hai trái tim có chút thấp thỏm nhảy lên, chỉ vì giờ khắc này, trong thư phòng an tĩnh đến khiến người ta sỡ hãi.
Bách Lí Dung Cẩn ngồi ở trước bàn, trong đôi mắt xinh đẹp toàn là đạm mạc, trên mặt không còn có ôn hòa như khi đối mặt với Hạ Thính Ngưng, ngược lại lộ ra một trận rét lạnh.
“Biết ta gọi các ngươi đến đây là có chuyện gì không.” Chờ đợi hồi lâu, thanh âm trong trẻo của Bách Lí Dung Cẩn rốt cục cũng vang lên.
Sau khi được câu hỏi của đối phương, Vãn Ngọc cảm thấy nhảy dựng, chỉ cảm thấy trên lưng một trận lành lạnh, nhưng vẫn là thành thật lắc lắc đầu. Thật sự là gặp quỷ, rõ ràng mỗi ngày đều có thể nhìn thấy thế tử, nhưng thế nào lúc này lại tự dưng khiến nàng cảm thấy không tự nhiên và bất an đây.
Nàng làm sao mà biết thế tử gọi các nàng gọi tới là vì chuyện gì đâu, dù sao nàng làm việc đều là chăm chỉ thành khẩn, không có ăn trộm, dùng mánh khóe nên cũng không cần sợ hãi thế tử vặn hỏi.
Trái ngược với Vãn Ngọc không hiểu ra sao, Lục Vu ít nhiều cũng đoán được một chút, có thể làm phiến đến thế tử đại giá, cũng liền chỉ có chuyện của tiểu thư. Nàng cúi đầu nói “Không biết thế tử muốn hỏi nô tì chuyện gì?”
Thanh âm của Bách Lí Dung Cẩn tiếp tục vang lên “Trước khi ăn sáng các ngươi đang đàm luận chuyện gì?” Tuy rằng lúc đó Ngưng Nhi lảng tránh hắn, hắn cũng không có tiếp tục truy vấn nàng, nhưng việc này không có nghĩa là hắn sẽ không đi truy vấn người biết chuyện khác.
Quả thật là vì chuyện của tiểu thư, Lục Vu nghe vậy âm thầm nhẹ nhàng thở ra, nàng cũng không giống như Vãn Ngọc thần kinh thô như vậy, ôn nhu của thế tử là chỉ đối với một mình tiểu thư, lúc này tiểu thư đang ở phòng trong ngủ say,thế tử lại đột nhiên đem các nàng gọi tới, nàng thật đúng là có chút sợ hãi đâu.
Lục Vu ổn định tâm tâm, một năm một mười mở miệng nói lại chuyện của Tuyết Tú.
Thời điểm Hạ Thính Ngưng tỉnh lại, không có nhìn thấy Bách Lí Dung Cẩn liền thẳng đứng dậy hô “Người tới.”
Một tiếng kêu to này đi qua, cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra, Lục Vu canh giữ ở cửa từ ngoài phòng đi vào.
Hạ Thính Ngưng vuốt vuốt sợi tóc trên má, nghi hoặc hỏi “Thế tử đâu?” Thế nào không thấy người ở đây.
Lục Vu đem cái khăn lấy xuống cho vào chậu nước, sau đó vắt khô đưa cho Hạ Thính Ngưng nói “Hình như là có việc muốn đi xử lý.”
Có thể là lại có chuyện gấp, dù sao gần đây trong triều sự tình hơi nhiều. Hạ Thính Ngưng tiếp nhận khăn gật đầu lên tiếng, sau khi lau mặt, liền đưa trả lại cho Lục Vu.
Mà lúc này Bách Lí Dung Cẩn đang ở bên trong chỗ tối tăm. Trên tường đất toàn là hình cụ đủ loại kiểu dáng.
Thanh Vũ một thân trang phục màu đen đứng ở bên cạnh cung kính nói “Thế tử, người đã mang đến.”
Bách Lí Dung Cẩn nhìn thoáng quá ánh lửa đang cháy trong chậu than, lạnh nhạt nói “Mang vào.”
Thanh Vũ nghe vậy gật gật đầu, vung tay lên, liền có thị vệ đem một cái nữ tử đang hôn mê áp giải vào trong.
Bách Lí Dung Cẩn ngồi bất động, Thanh Vũ tất nhiên là tiếp tục mở miệng nói “Đánh thức nàng.”
Thị vệ nhận được mệnh lệnh, lập tức đem người ấn đầu vào trong một cái thùng nước.
Bởi vì sinh mệnh nhận đến uy hiếp, nữ tử vốn đang hôn mê rốt cục có động tĩnh, đầu bị ấn vào trong nước đầu bắt đầu giãy dụa, hai tay cũng bắt đầu liều mạng vung lên.
Người tuy rằng đã tỉnh, nhưng Bách Lí Dung Cẩn vẫn chưa hạ mệnh lệnh, Thanh Vũ cũng không có mở miệng. Thị vệ chỉ có thể tiếp tục đem người đặt ở trong thùng nước, không dám dừng lại.
Rốt cục, có lẽ là dự tính đến nữ tử đã đến cực hạn, cuối cùng Thanh Vũ mở miệng để thị vệ buông nàng ra.Diễn Đàn Lê Qúy Đôn, Edit:..Lam Thiên..
Chiếm được tự do nữ tử ngẩng đầu lên, bởi vì giãy dụa trong nước mà liên tục ho khan, bọt nước trên mặt nàng một từng giọt một rơi xuống, búi tóc vốn chỉnh tề cũng bởi vì vung giãy dụa mà có vẻ hết sức hỗn loạn. Vài sợi sợi tóc dính nước áp sát trên khuôn mặt khiến nữ tử này có vẻ phá lệ chật vật không chịu nổi.
Nàng mở to đôi mắt vừa sợ hãi lại vừa e ngại ngẩng đầu lên, sắc mặt xanh trắng, sợi tóc hỗn loạn, khuôn mặt này rõ ràng chính là Tuyết Tú bị Hạ Thính Ngưng biếm đến phòng giặt quần áo.