Bàn tay trắng nõn khẽ xoa thắt lưng của mình, thật sự là đòi mạng, theo vừa rồi nhịn đến bây giờ. Cuối cùng nàng có thể thả lỏng xuống.
Bách Lí Dung Cẩn cười yếu ớt xem thê tử đang mím môi nhíu mày, cũng nhẹ nhàng đi qua, cởi giày lên giường. Vươn tay thay Hạ Thính Ngưng xoa bóp thắt lưng. Hắn biết hôm nay làm khó nàng, tối hôm qua liền không nghỉ ngơi tốt. Buổi sáng sau khi dậy lại luôn luôn ép buộc đến bây giờ, thắt lưng không đau nhức mới là lạ.
Hạ Thính Ngưng gối lên gối mềm, nhắm mắt lại vẻ mặt thoải mái, Dung Cẩn vuốt ve lực đạo vừa phải, khiến thắt lưng buộc chặt của nàng nhất thời xốp xuống dưới. Bởi vì bảo trì dáng ngồi đoan chính thời gian dài mà đau nhức không thôi cũng tùy theo tiêu thất không ít.
Bách Lí Dung Cẩn vừa xoa vừa nhẹ giọng hỏi “Cảm giác thế nào? Đỡ không?”
Hạ Thính Ngưng gật gật đầu, mở đôi mắt tỏa sáng nói “Tốt hơn nhiều, đã không đau nhức như vậy.” Dứt lời lại tiếp tục nhắm mắt lại, cọ cọ gối mềm.
Đôi mắt Bách Lí Dung Cẩn mỉm cười nhìn hành động của Hạ Thính Ngưng, hướng bên người nàng đến gần một chút, trên tay động tác cũng không có bởi vậy mà dừng lại. Chỉ nghe hắn ôn hòa nói “Ngưng Nhi, mới vừa rồi phụ vương cùng nương cũng không có trừng phạt nhị đệ muội, nàng cảm nhận được được ủy khuất?”
Hạ Thính Ngưng nghe vậy mở đôi mắt, đối với Bách Lí Dung Cẩn nhè nhẹ cười “Này có cái gì ủy khuất đâu, ta lại chưa ăn mệt.”
Vài lần so đo đều là Nguyễn thị đã đánh mất mặt mũi, tức giận đến còn kém thẳng dậm chân. Chính mình nhưng nửa điểm mệt cũng chưa ăn đến, từ đâu đến nhiều ủy khuất như vậy. Hơn nữa, nàng xem khuôn mặt đen như mực kia của Bách Lí Trần Hiên, nghĩ cũng biết sau khi trở về Nguyễn thị sợ là còn có một trận đầu có thể ăn.
Nghĩ vậy, Hạ Thính Ngưng nhất thời sung sướng nở nụ cười.
Bách Lí Dung Cẩn cũng khẽ giơ lên khóe môi giải thích nói “Nương cùng phụ vương chẳng phải thiên vị nàng, làm như vậy kỳ thật là có nguyên nhân.”
Hạ Thính Ngưng nhàn nhạt nhíu mày nói “Là vì Nguyễn thừa tướng.”
Bách Lí Dung Cẩn đôi mắt ngưng lại, hơi có chút kinh ngạc “Nàng có biết?” Hắn nhưng là không nghĩ tới Ngưng Nhi của hắn có thể nghĩ đến một tầng như vậy.
Hạ Thính Ngưng nhợt nhạt cười “Cẩn thận ngẫm lại cũng liền hiểu được.”
Trước khi nàng gả qua từng sai người tìm hiểu qua các loại tình huống trong Tĩnh vương phủ, tự nhiên biết Nguyễn thị này xuất từ thừa tướng phủ, là đích nữ của đương kim Nguyễn thừa tướng. Thân phận tất nhiên là không bình thường, ít nhất không phải thứ nữ con quan tứ phẩm như nàng có khả năng so sánh.
Bách Lí Dung Cẩn nhẹ nhàng xoa bóp thắt lưng của Hạ Thính Ngưng, vừa giải thích nói “Nguyễn thừa tướng cả đời vô tử (k có con trai), sinh tất cả đều là nữ nhi, bởi vậy đối với những đích nữ này thập phần sủng ái. Mà trong triều có nhiều quan viên giữ chức vị quan trọng đều là môn sinh (nôm na kiểu học sinh ấy) của Nguyễn thừa tướng, do đó quyền thế cũng không nhỏ. Bây giờ dượng còn cần những người này củng cố triều đình, cùng bộ tộc Lưu thị chống lại. Phụ vương lại trung thành với dượng, cũng không tốt tại lúc nayg cùng Nguyễn thừa tướng khởi xung đột. Cho nên hôm nay nương cùng phụ vương mới không có khiển trách nhị đệ muội.”
Hắn lựa chọn đem một ít chuyện trên triều đình nói cùng thê tử nghe, là vì hắn cảm thấy Ngưng Nhi chẳng phải nữ tử bên trong cái gì cũng đều không hiểu. Ngược lại, nàng tựa hồ đối tranh đấu gay gắt trên triều đình nhìn xem thập phần thấu triệt.
Hạ Thính Ngưng sáng tỏ gật gật đầu, điều này nàng cũng hiểu được, dù sao một người là đích nữ thừa tướng phủ, một người còn lại là thứ nữ quan tứ phẩm. Nếu là công công cùng bà bà bởi vì mình là thứ nữ mà trừng phạt Nguyễn thị, vậy không khác là làm mất thể diện của Nguyễn thừa tướng, trong lòng đối phương không sinh ra cách ứng mới là lạ. Nếu vạn nhất đối phương thẹn quá thành giận, không cẩn thận cho bộ tộc Lưu thị thừa cơ nước đục thả câu, vậy còn thật là có chút không quá diệu.
Ai kêu xuất thân của mình đặt tại nơi đó, là thứ nữ lên không được mặt bàn đâu. Mặc dù ở trong mắt người hiện đại như nàng, chúng sinh ngang hàng, nào có cái gì cao quý đê tiện. Nhưng ở nơi này cũng là cổ đại, Nguyễn thừa tướng kia nhưng là một người thật sinh trưởng ở địa phương cổ đại, nào có tư tưởng tiến tiến của người hiện đại thế nhân ngang hàng trong đầu nàng.
Công công cùng bà bà muốn thực phạt Nguyễn thị, sẽ chỉ làm đối phương cảm thấy đây là ở đánh mặt ông ta. Một thứ nữ nhưng lại giẫm đến trên đầu đích nữ của ông ta. Chẳng sợ nguyên nhân là Nguyễn thị liên tiếp khiêu khích, ông ta cũng chỉ sẽ cảm thấy đây căn bản là không phải chuyện gì đáng ngại. Triều đại này, cũng không có cái gì công bằng đáng nói, ai thân phận cao quý, người đó chính là đúng. Chẳng sợ thực sai lầm rồi, chỉ cần không phải chuyện lớn kinh thiên động địa gì, nhiều nhất nói vài câu cũng không tính là phạt qua.
Đáy lòng Hạ Thính Ngưng khe khẽ thở dài, tuy có điểm không quá thoải mái, nhưng nàng cẩn thận suy nghĩ cũng liền buông ra. Chuyện nhân sinh sao có thể được như ý người đâu. Tuy rằng Nguyễn thị không có nhận đến trọng phạt, nhưng là sẽ không tốt hơn là được. Chính như công công không nghĩ làm mất thể diện của Nguyễn thừa tướng vậy, đối phương khẳng định cũng không muốn bởi vậy mà sinh ra hiềm khích. Hai người lẫn nhau chế khuỷu tay, vì ở một cái cân bằng điểm, Nguyễn thừa tướng nhất định sẽ kêu Nguyễn thị yên tĩnh một phen.
Bách Lí Dung Cẩn lẳng lặng nhìn Hạ Thính Ngưng, có chút đau lòng nói “Nàng cũng đừng quá để ý, tuy rằng hiện tại không thể lấy nàng ta thế nào, nhưng chờ tiếp qua chút thời gian, khoa khảo năm nay đi qua, nàng ta sẽ không thể lại ương ngạnh như vậy.”
Khoa khảo? Hạ Thính Ngưng giương lên mi “Chàng là nói, đến lúc đó trong triều vừa muốn có quan viên thay đổi?” Mà bị thay đổi vẫn là người của Nguyễn thừa tướng.
Bách Lí Dung Cẩn nhẹ nhàng gợi lên khóe môi “Phải, chờ khoa khảo năm nay xong, người được chọn lựa ra sẽ dược an bày đến các nơi nhậm chức. Mà ban đầu một ít chức quan cũng sẽ xuất hiện thay đổi. Dượng sẽ thừa cơ hội này đem chức vị quan trọng trong triều thay bằng chính người của mình. Thế lức của Nguyễn thừa tướng sẽ gặp đại đại suy yếu, nếu như Nguyễn thị còn không biết thu liễm, đến lúc đó phụ vương sẽ không nhẹ nhàng tha nàng ta.”
Hắn chỉ lộ ra một chút tin tức, mà Ngưng Nhi của hắn nhưng lại mẫn cảm như vậy, nháy mắt đã bắt ở trọng điểm. Điều này làm cho trong lòng hắn càng vui sướng lên, thê tử của hắn lại có trí tụe không thua nam nhi đâu.
Hạ Thính Ngưng cái này tinh thần tỉnh táo, lại hỏi “Nói như vậy, hoàng thượng là lo lắng Nguyễn thừa tướng?” Bằng không lại làm sao có thể mượn cơ hội tước quyền của ông ta đâu.edit: voi còi
Bách Lí Dung Cẩn vươn tay đem Hạ Thính Ngưng ôm vào trong lòng, nhẹ giọng nói “Dượng quả thật đã bắt đầu bất mãn với ông ta, Nguyễn thừa tướng vô tử, đời này có thể dựa vào cũng liền chỉ có vài đích nữ. Mà như muốn tiếp tục có được quyền thế cùng địa vị, biện pháp tốt nhất chính là đem nữ nhi gả cho hoàng tử, cũng phụ tá vị này thượng vị. Cho nên Nguyễn thừa tướng ngàn chọn vạn tuyển lựa chọn đại hoàng tử có tiếng nói lớn, đem đích trưởng nữ (con gái cả dòng chính) của mình là Nguyễn Ngọc Linh gả cho người này làm chính phi. Hơn nữa vài năm gần đây một ít động tác cũng càng thường xuyên đứng lên, năm trước càng là nghĩ đủ biện pháp để đích thứ nữ (con gái dòng chính nhưng đứng thứ 2, 3...) gả vào phủ chúng ta, vì muốn thay đại hoàng tử đem phụ vương đi qua mượn sức.”
Hạ Thính Ngưng trừng mắt nhìn, cái này nàng biết, công công tay cầm binh quyền, tất nhiên là đối tượng mà nhóm hoàng tử tranh ngôi muốn mượn sức. Nhưng nàng kỳ quái cũng là “Thế nào không phải đem nhị đệ muội gả cho chàng đâu? Chàng mới là thế tử nha.” Theo lý là không phải là gả cho nhị đệ Bách Lí Trần Hiên.
Bách Lí Dung Cẩn cười nhẹ “Ở bọn họ xem ra, ta không chừng ngày nào đó sẽ đi. Thế tử vị sớm muộn gì sẽ rơi xuống trên đầu người khác, Ký Nhi cùng Thần Nhi lại còn nhỏ. Hơn nữa phụ vương cũng không có ý tưởng phân biệt đích thứ gì, cho nên bọn họ mới đem chủ ý đánh tới trên người nhị đệ.”
Hắn nguyên bản cũng cho rằng kiếp này sợ là sống không lâu, ai từng dự đoán được hắn sẽ gặp nàng đâu. Nữ tử này thay đổi cả đời của hắn.
Hạ Thính Ngưng nghiêng đầu nói “Bọn họ? Chàng là nói đại hoàng tử cũng có tham dự đến chuyện này đi?”
Nhưng mà cẩn thận suy nghĩ một chút cũng đúng, dù sao có thể mượn sức đến công công hay không cũng quan hệ đến đối phương có thể thuận lợi đi lên đế vị hay không đâu. Hắn (đại HT) sẽ cùng Nguyễn thừa tướng cùng nhau bày ra cũng là không kỳ quái.
Bách Lí Dung Cẩn khẽ gật đầu “Không sai, lúc trước phụ vương căn bản là không đồng ý cửa hôn nhân này, bởi vì ông cũng không muốn duy trì đại hoàng tử. Nhưng sau này ra chút chuyện, khiến nhị đệ không thể không thú nhị đệ muội.”
Hạ Thính Ngưng nghe vậy, lòng bát quái lại nổi lên, mở to đôi mắt sáng nói “Xảy ra chuyện? Chẳng lẽ là nhị đệ muội cùng nhị đệ bị người đương trường đánh vỡ chuyện tốt?” Bằng không công công lại làm sao có thể gật đầu đáp ứng đâu.
Nghe được câu hỏi lớn mật của Hạ Thính Ngưng, Bách Lí Dung Cẩn cảm thấy kinh ngạc lại có chút bật cười, Ngưng Nhi của hắn thế nào ngay cả lời này đều hỏi được ra miệng, còn một bộ mặt không đỏ tim không đập mạnh.
Khẽ ho một tiếng, Bách Lí Dung Cẩn mới nói “Không có khoa trương như nàng nghĩ, chính là bị người gặp được ở trong rừng hẹn hò. Ngại cho tình ngay lý gian. Nguyễn thừa tướng lại làm cho nhanh, hơn nữa Hứa di nương ở một bên hát đệm, phụ vương mới không thể không gật đầu đồng ý. Nhưng mà vì vậy, mà giận Hứa di nương.”
Hạ Thính Ngưng bật cười “Ta quả thật không nghĩ tới, nhị đệ muội đúng là như vậy gả vào. Vậy phụ vương sẽ không giận Nguyễn thừa tướng sao? Điều này sao xem đều như là người ta bày ra nha.”
Bách Lí Dung Cẩn bất đắc dĩ nói “Làm sao có thể không buồn giận, nhưng mà ngại cho không có chứng cớ, mà không tốt cùng Nguyễn thừa tướng xé rách mặt. Phụ vương có thể làm, cũng chỉ có không cho nhị đệ muội tham dự chuyện lớn nhỏ trong phủ, không cho nàng ta cơ hội cầm quyền lấy đến đây báo cho người khác biết, Tĩnh vương phủ cũng không bị mượn sức là được.”
Hạ Thính Ngưng gật gật đầu, Nguyễn thừa tướng kia sao lại nghĩ quẩn như vậy đâu, cuộc chiến tranh giành ngôi vị hoàng đế thực hiện tốt nhất chính là đừng sảm cùng đi vào nha. Tuy rằng nói muốn là duy trì thành công, vậy địa vị cùng quyền thế tự nhiên là không cần phải nói. Nhưng ngộ nhỡ nếu thất bại đâu, vậy còn không phải bị tân đế chém cả nhà sao. Dù sao ai đều sẽ không giữ lại người hai lòng. Vũng nước này cũng không dễ lấy như vậy.
Ở trong lòng lắc lắc đầu, Hạ Thính Ngưng lại tiếp tục hỏi “Vậy Hứa di nương đâu? Địa vị ở trong phủ của bà ta là cái dạng gì?”
Hôm nay sau khi thấy Hứa di nương này, trong lòng nàng liền luôn luôn tồn tại nghi vấn. Người này đến tột cùng là thế nào lên làm thiếp thất duy nhất của công công?
Bách Lí Dung Cẩn nhàn nhạt nói “Hứa di nương ban đầu là tỳ nữ bên người phụ vương, có một lần phụ vương say rượu không cẩn thận thu dùng bà ta xong. Liền đem bà ta thu vì thông phòng. Chẳng sợ phụ vương nghèo túng, bà ta cũng luôn luôn làm bạn ở bên người ông. Chính là sau này phụ vương cùng mẫu thân mến nhau, đối với hành động kiên trì gả cho của mẫu thân rất là cảm động, liền muốn ở trước khi thành thân đem Hứa di nương gả cho người tốt, chỉ thú mẫu thân một người. Nhưng Hứa di nương lúc đó lại vừa vặn mang thai, hơn nữa nàng đau khổ cầu xin, nói chỉ cần ở lại bên người phụ vương hầu hạ là tốt rồi. Sau khi mẫu thân biết tuy rằng trong lòng chú ý, nhưng cuối cùng vẫn là đem giữ lại. Hơn nữa sau khi thành thân phụ vương cũng không có lại nạp thiếp hoặc thu thông phòng, hàng tháng cũng khó được đi qua Hứa di nương kia một hai ngày. Dần dần mẫu thân cũng liền giải thoát.”
Hạ Thính Ngưng nghe vậy nghi hoặc nói “Có thai? Vậy đứa nhỏ kia đâu?” Theo lý thuyết lúc đó công công cùng bà bà còn chưa thành thân, vậy đứa nhỏ này của Hứa di nương hẳn là lão đại mới đúng nha. Thế nào Dung Cẩn mới là trưởng tử đâu?
Bách Lí Dung Cẩn vươn tay vuốt ve mái tóc của Hạ Thính Ngưng, đáp “Đứa nhỏ kia không đến ba tháng sẽ không cẩn thận rớt. Phụ vương tuy có chút đau lòng, nhưng lúc đó mẫu thân vừa khéo mang thai, có thế này tách ra âm mai trong lòng phụ vương. Cảm tình giữa mẫu thân cùng phụ vương cũng ngày càng càng sâu, phát triển đến sau này phụ vương càng là liên tục mấy tháng đều không có lại đi qua trong phòng Hứa di nương. Cho dù là ngẫu nhiên có một lần tại kia qua đêm, cách một ngày cũng tất ban thưởng lạc tử canh (thuốc tránh thai). Chính là cho dù là như thế này, Hứa di nương vẫn hoài thượng. Mặc dù phụ vương lòng nghi ngờ đối phương có uống xong chén thuốc hay không, nhưng Hứa di nương lại khăng khăng là ngoài ý muốn. Phụ vương lại không hạ thủ được xoá sạch thai nhi, đành phải để bà ta sinh hạ.”
Hạ Thính Ngưng tập trung tinh thần lắng nghe, sau mới hỏi nói “Đứa nhỏ kia chính là Bách Lí Trần Hiên?”
Bách Lí Dung Cẩn nhàn nhạt gật đầu, tiếp tục nói “Sau khi có đứa nhỏ, phụ vương cũng không tốt lại vắng vẻ Hứa di nương. Ít nhất hàng tháng sẽ đi đến chỗ bà ta vài lần, để tránh hạ nhân trong phủ gặp cao đạp thấp. Chính là lần này phụ vương tại kia qua đêm, chẳng những lập tức ban thưởng lạc tử canh, còn có thể tự mình xem bà ta uống xong. Không ngờ, ba tháng sau, Hứa di nương lại có thai. Lần đầu tiên có thể thôi nói là ngoài ý muốn, nhưng lần thứ hai phụ vương liền lại không tin. Chính là niệm ở tình cảm ngày xưa, hơn nữa còn có một nhi tử, mới không có chỉ trích bà ta. Nhưng mà từ đây liền không có ở chỗ Hứa di nương qua đêm, nếu không phải đối phương từ nay về sau liền khắp nơi phục thấp làm thiếp, mười mấy năm nay. Nhị đệ cùng muội muội lại đều đã lớn, phụ vương có thế này mới tha thứ bà ta. Xem ở phần đứa nhỏ, mỗi tháng cũng sẽ đi qua dùng cơm xong liền trở về.”
Hạ Thính Ngưng giật mình, thì ra ở giữa còn có duyên cớ như vậy. Hứa di nương cũng là xem như thủ đoạn tốt, không nói đến số lần công công qua đêm liền thiếu được đáng thương, còn ban thưởng lạc tử canh, cư nhiên như vậy đều hoài được. Nàng thật sự là không thể không cảm thán đối phương quả thật là thủ đoạn không nhỏ nha.
Bỗng nhiên lại nhớ tới một chuyện, Hạ Thính Ngưng hỏi “Vừa rồi chàng nói phụ vương bởi vì chuyện nhị đệ mà giận Hứa di nương, vậy hiện tại phụ vương lại là thái độ gì?”
Bách Lí Dung Cẩn nhợt nhạt cười “Chuyện lần trước phụ vương rất là tức giận, đến bây giờ cũng chưa tha thứ đối phương, từ lúc nhị đệ muội vào cửa liền rốt cuộc không đi qua Hứa di nương kia. Hiện thời cũng chỉ thừa một chút tình cảm lúc trước ở duy trì. Hơn nữa phụ vương sợ là cũng nhìn ra tâm tư đối phương một chút, càng bởi vậy ngầm gõ qua nhị đệ vài lần. Hứa di nương không biết là, chẳng sợ ta thật sự sống không lâu, phụ vương cũng sẽ không đem thế tử vị truyền cho nhị đệ. Ông từng hứa hẹn với mẫu thân, vương phủ này chỉ biết để lại cho đứa nhỏ mà mẫu thân sinh ra kế thừa.”
Nghe thế, Hạ Thính Ngưng cuối cùng là hiểu biết chuyện trong Tĩnh vương phủ, Hứa di nương kia cũng không phải đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, thế nào coi như là thiếp thất duy nhất của công công. Là do duyên cớ như vậy nha, nhưng mà điều này cũng đúng, ai bảo người ta ở thời điểm công công nghèo túng còn luôn luôn làm bạn ở bên người đâu. Có tình cảm như vậy, hơn nữa còn sinh đứa nhỏ, cũng khó trách công công chính là vắng vẻ đối phương. Muốn không phạm sai lầm lớn gì không thể tha thứ, thật đúng không tốt đem Hứa di nương này làm thế nào.
Hạ Thính Ngưng cảm thấy thở dài, quên đi, chỉ cần đối phương đừng nhúc nhích tâm tư xấu nào. Vậy nàng tất nhiên là sẽ không đi quan tâm người ta. Nhưng nếu là bị nàng bắt đến nhược điểm gì, vậy đã có thể trách không được nàng.edit: voi còi
Bách Lí Dung Cẩn lại cười nhẹ “Hôm nay sợ là nàng mệt muốn chết rồi, không bằng ngủ một lát đi. Buổi chiều ta sẽ gọi nàng dậy dùng bữa.” Hôm qua là đại hôn của hắn, hôm nay vừa vặn được nghỉ, lúc này có thể cùng nàng.
Hạ Thính Ngưng nghiêng đầu “Nhưng mà ta còn chưa có tiếp nhận chuyện trong viện đâu.”
Vốn sau khi theo đại sảnh trở về, nàng nên triệu tập người trong Thanh Lan viên, làm quen công việc lớn nhỏ trong viện một chút. Nhưng mà bởi vì thắt lưng nàng thật đau nhức, cho nên mới muốn trước nghỉ ngơi một hồi lại đi xử lý chuyện này. Lúc này lại cũng Dung Cẩn nói chuyện ban ngày, nếu ngủ tiếp một lát, sợ là trời sẽ tối.
Bách Lí Dung Cẩn gợi lên khóe môi “Không sao, sáng mai lại xử lý cũng được. Trước ngủ một lát đi.” Dứt lời liền vươn tay bắt đầu giúp Hạ Thính Ngưng đem trâm cài trên tóc lấy xuống, để ở bên cạnh đầu giường, để tránh nàng.
Hạ Thính Ngưng nghe vậy cũng không lại già mồm cãi láo, sau khi cởi áo khoác ra liền chui vào trong chăn mềm mại. Nàng thật đúng là mệt muốn chết rồi, trước ngủ một giấc cho tốt rồi nói sau.
Bách Lí Dung Cẩn đồng dạng cởi ra ngoại bào, nghiêng người nằm đến bên cạnh Hạ Thính Ngưng, nhẹ nhàng vươn tay ôm nàng.
Sau giữa trưa ánh mặt trời ấm áp, xuyên thấu qua rèm cửa, ở trên sàn đá cẩm thạch chiếu ra nhiều điểm sáng nhỏ. Trong phòng hết thảy đều cấu thành một bức tranh ấm người.
Lại nói đám người Hứa thị về tới viện của mình, Bách Lí Trần Hiên liền phát tác tính tình quát mắng Nguyễn thị một chút. Những người khác thấy thế cũng đều chính là ngồi ở vị trí của mình lẳng lặng nhìn, cũng không có mở miệng xen mồm nửa câu.
Nguyễn thị bị mắng được nước mắt như mưa, đầy mình ủy khuất chạy về trong phòng của mình.
Bách Lí Trần Hiên cũng không ngăn đón, vung tay áo liền ngồi xuống ghế, sắc mặt đen như đáy nồi. Quý di nương thập phần hiểu lòng người đưa một ly trà nhỏ, nhẹ giọng an ủi.
Sắc mặt Bách Lí Trần Hiên mới đẹp mắt chút, ánh mắt nhìn phía Quý di nương cũng dẫn theo chút vui mừng “Cũng là nàng biết chuyện.” Giống như đích thê của hắn, hôm nay thật sự là muốn chọc giận chết hắn.
Quý di nương ôn nhu cười “Phu quân sao lại nói thế, đây đều là thiếp thân nên làm.” Nguyễn thị vụng về kia, nàng sớm muộn gì sẽ đem nàng ta theo vị trí chính thất lôi xuống dưới. Nhưng không phải hiện tại, nàng biết rõ phu quân nếu như muốn đi lên thế tử vị, còn phải dựa vào nương gia Nguyễn thị tương trợ. Nàng sẽ chờ, đợi đến hết thảy bụi bặm đã qua, đến lúc đó nàng lại ra tay.
Bách Lí Trần Hiên nghe vậy lại đối Quý di nương càng vừa lòng vài phần.
Lúc này, Bách Lí Lộ Dao mở miệng nói “Nương, đại tẩu này lợi hại như vậy, chúng ta sau này nên làm cái gì bây giờ?”
Nàng không nghĩ tới hôm nay nhưng sẽ lại thất bại thảm hại, không chỉ không giáo huấn đến đối phương. Ngược lại khiến phụ vương đối nàng cảm thấy thất vọng, liên quan còn giáng chi phí ăn mặc mỗi tháng của các nàng.
Bách Lí Trần Hiên nghe nói như thế, sắc mặt cũng là trầm xuống. Hôm nay náo loạn như vậy, phụ vương chỉ sợ cũng sẽ đối hắn cách ứng đứng lên. Vậy hắn còn muốn thế nào đi lên thế tử vị.
Quý di nương cũng nhìn Hứa thị, chờ đợi đối phương có thể cho chủ ý tốt.
Hứa thị trầm mặc sau một lúc lâu, rốt cục mở miệng nói “Phụ vương các con sợ là sẽ không đem thế tử vị truyền cho Hiên nhi. Dựa theo tình hình hôm nay đến xem, ông ấy sẽ đem vương phủ để lại cho con của đại ca các con kế thừa, mới có thể để Hạ Thính Ngưng kia học quản lý chuyện trong phủ.”
Bà theo vương gia nhiều năm như vậy, bao nhiêu cũng có thể đoán được tâm tư của đối phương một chút. Nếu như không đùa giỡn chút thủ đoạn, chẳng sợ Bách Lí Dung Cẩn đã chết, thế tử vị này Hiên nhi cũng đồng dạng không chiếm được.
Bách Lí Trần Hiên nghe vậy ánh mắt nhất thời âm mai đứng lên, phụ vương cũng chỉ nhớ kỹ đại ca, thế nhưng chẳng sợ đại ca đã chết, cũng muốn đem vương phủ lưu cho con hắn kế thừa. Hắn cũng là con của phụ vương nha, dựa vào cái gì hắn sẽ không thể kế thừa vương phủ. Dựa vào cái gì taatd cả những thứ tốt đều là đại ca. (Chỉ vì mẹ ngươi k đc ng ta yêu, chỉ vì mẹ ngươi là con khốn....hừ)
Quý di nương cũng là quýnh lên, vội hỏi “Nương, chúng ta đây nên làm cái gì bây giờ? Đối phương đều đã vào cửa, tối hôm qua cũng động phòng cho làm con thừa tự. Không chuẩn trong bụng đã có đâu.”
Nếu làm cho người ta sinh hạ nhi tưt, vậy phu quân chẳng phải là liền cùng vương phủ này cách biệt.
Bách Lí Lộ Dao cũng là sốt ruột xem Hứa thị, nàng hướng đến đều là đứng ở bên thân ca ca của mình. Tuy rằng phụ vương luôn luôn lấy nàng làm đích nữ đối đãi, nhưng người bên ngoài cũng sẽ không có ý tưởng giống phụ vương. Thứ nữ chính là thứ nữ, nếu như ca ca không làm được thế tử, vậy nàng sau này còn muốn thế nào gả đến trong danh môn vọng tộc đây.
Hứa thị khí định thần nhàn nói “Gấp cái gì. Cho dù nàng thực sự có, này mang thai mười tháng, cũng sẽ ra chút ngoài ý muốn.”
Quý di nương nghe vậy, nhất thời thật cẩn thận nói “Ý tứ của nương là....” Nói như vậy muốn đùa giỡn chút thủ đoạn để đối phương sinh không được?
Hứa thị bưng ly trà lên, nhẹ giọng nói “Ta nhớ được Thanh Lan viên mới vào nhiều tỳ nữ đi, còn có Hạ Thính Ngưng kia vài cái của hồi môn, các ngươi tìm cơ hội thu mua một hai người. Nếu là Hạ Thính Ngưng kia thực sự có, vậy nghĩ biện pháp làm hỏng. Lại mỗi ngày cho thêm chút dược tránh thai vào trong thức ăn của nàng.”
Quý di nương nghi hoặc nói “Nương, sao không hạ tuyệt dục dược (thuốc vô sinh)?” Như vậy không phải càng phương tiện sao?
Hứa thị nhàn nhạt lườm đối phương liếc mắt một cái nói “Trong phủ mỗi tháng đều sẽ có một lần lệ chẩn, nếu hạ tuyệt dục dược không phải sẽ bị người khác biết sao. Đến lúc đó nếu là bị vương gia biết, người thứ nhất bị hoài nghi chính là chúng ta.” Chuyện ngu xuẩn như vậy sao bà có thể làm, bà thà rằng mỗi ngày phiền toái một ít làm cho người ta đối phương ăn thức ăn chứa đựng thuốc tránh thai, cũng không thể ham thuận lợi, khiến vương gia có cơ hội hoài nghi đến trên đầu bà.
Bách Lí Trần Hiên lại càng đôi mắt sáng ngời, chủ ý tốt như thế. Chỉ cần đại tẩu sinh không ra đứa nhỏ, vậy thế tử vị này hắn vẫn là thập phần có nắm chắc.
Bách Lí Lộ Dao đã bắt đầu tính toán muốn thu mua tỳ nữ nào trong Thanh Lan viên. Nhất định phải là người tâm cao khí ngạo không thành thật, người như vậy mới dễ đắn đo.
Quý di nương cũng âm thầm ở trong lòng gật đầu, quả nhiên vẫn là nương lo lắng được tương đối chu đáo, ngay cả cái này đều muốn đến. Đến lúc đó chỉ cần đối phương sinh không ra con, phu quân của nàng còn có cơ hội.
Trong lúc nhất thời, trong phòng tất cả mọi người là hiển lộ ra vẻ mặt như có đăm chiêu.
Lại nói Nguyễn thị khóc chạy về trong phòng của mình, tức giận đập vỡ rất nhiều thứ.
Thu Mạn đành phải lại một bên khuyên giải an ủi nói “Nhị thiếu phu nhân, ngài đừng tức giận. Nhị thiếu gia nhất định chính là nhất thời tức giận nóng đầu thôi, không phải thật sự muốn trách cứ ngài.”
Những đồ sứ này rất tốt cứ đập vỡ như vậy, nên tổn thất bao nhiêu bạc nha.
Nguyễn thị càng đập càng hăng say, sau khi đập hết mọi thứ trong phòng, mới rột cuộc thoáng hết giận một chút ngồi xuống trên ghế.
Thu Mạn vội vàng gọi vài tỳ nữ vào đem mảnh sứ vỡ nát trong phòng đều dọn dẹp đi. Lại ngâm ly trà nhỏ cho Nguyễn thị.
Nguyễn thị uống trà, vừa nghe Thu Mạn khuyên giải, có thế này rốt cục tiêu hạ trong lòng lửa giận.
Ngồi ở trong phòng chờ trái chờ phải chờ Bách Lí Trần Hiên trở về phòng, nàng lại miễn cưỡng nhận cái sai. Ai biết chờ đến cũng là tỳ nữ trở về bẩm báo nói Bách Lí Trần Hiên hôm nay ngủ lại ở trong phòng Quý di nương.
Tức giận đến nàng quăng ngã bộ ấm trà trên bàn, nằm sấp đến trên giường khóc thút thít lên.