Mục lục
Thứ Nữ Đương Gả: Nhất Đẳng Thế Tử Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong Tĩnh vương phủ, Tĩnh vương phi đang ở trong phòng xem sổ sách sau khi nghe đến tỳ nữ tiến vào thông báo, vội vàng buông sổ sách vừa nhìn một nửa, đứng dậy mang theo Lí ma ma bên người cùng vài tỳ nữ hướng chính sảnh trong phủ đi đến.

Lúc này Phùng công công đang ngồi ngay ngắn ở trong đại sảnh, thích ý uống trà Bích Loa xuân mà tỳ nữ của vương phủ cố ý ngâm cho hắn. Phía sau vẫn là tiểu thái giám trong tay nâng các bức họa.

Phùng công công đang phẩm trà ngắm cảnh, mí mắt vừa nhấc, nhìn thấy Tĩnh vương phi mang theo ma ma cùng một đám tỳ nữ đang hướng bên này đi đến.

Hắn vội vã buông chung trà trên tay, đứng lên vuốt phẳng xiêm y, mang theo vẻ mặt tươi cười đi qua đón, khẽ hạ thắt lưng hành lễ “Nô tài tham kiến vương phi, vương phi vạn phúc.”

Tĩnh vương phi vẫy vẫy tay “Công công không cần đa lễ, miễn đi.” Lý ma ma theo từ phía sau đỡ đi đến chủ vị trên chính sảnh ngồi xuống.

“Tạ vương phi.” Phùng công công thẳng đứng dậy nói.

Tĩnh vương phi ngồi xuống, liền có chút tha thiết nhìn về phía Phùng công công “Công công lần này qua đây, nhưng có gì chuyện quan trọng?”

Phùng công công xưa nay là tâm phúc của tỷ tỷ, rất được trọng dụng. Hiện thời vì chuyện Cẩn Nhi tuyển thân tìm người hợp bát tự đã làm hơn mười ngày, lúc này tỷ tỷ để hắn qua đây, chắc là chuyện Cẩn Nhi đã có thu hoạch.

Nghĩ đến điều này, trên mặt Tĩnh vương phi càng hơn vài phần chờ đợi.

Phùng công công gật đầu cười nói “Hồi vương phi, bát tự của tiểu thư các phủ tham tuyển sáng nay vừa mới chọn tốt, nữ tử có bát tự không hợp đã bị đẩy ra, còn lại những người này đều là mệnh cách tốt, lại cùng thế tử cực xứng. Sau khi nương nương xem qua lập tức liền mệnh nô tài đem danh sách trúng cử cùng bức họa đưa qua để vương phi ngài nhìn một chút.”

Nói xong liền vẫy tay ý bảo tiểu thái giám đứng ở một bên đi lại. Vài tỳ nữ cơ trí cũng vội vàng đi qua đem hơn mười bức họa nhận lấy.

Vẻ mặt Tĩnh vương phi vui mừng nhìn các bức tranh đang được xếp chỉnh tề, cười đến như mộc xuân phong “Thật là vất vả công công đến đây một chuyến.”

Việc hôn nhân của Cẩn Nhi luôn luôn canh cánh trong lòng bà, ngày ngày đều ngóng trông. Như thế rất tốt, cuối cùng bà cũng chờ đến.

Phùng công công vừa cười tiến lên một bước nói “Nương nương cố ý phân phó nô tài cùng vương phi nói một tiếng, để thế tử chọn vài người ở trong này để hầu hạ. Qua mấy ngày, còn có thể có một lượt các bức họa khác đưa đến, đến lúc đó lại vì thế tử tuyển một người môn đăng hộ đối làm chính phi. Nương nương khiến ngài chỉ để ý yên tâm, ngài ấy quyết sẽ không ủy khuất thế tử.”

Tĩnh vương phi tất nhiên là nghe hiểu ý tứ của Phùng công công, nhóm người này trước tiên để Cẩn Nhi chọn làm thiếp, sau này tìm đến người có thân phận cao quý có thể làm chính phi.

Chính là, trức đây bà cũng đã cùng vài vị quốc công phu nhân đề cập qua việc đón dâu, muốn thay Cẩn Nhi cầu cưới vị tiểu thư vừa độ tuổi trong nhà bọn họ. Nhưng vài vị quốc công phu nhân vừa nghe việc này, liền ào ào nói có nói không tránh né.

Nếu không liền rõ ràng nói cho bà nữ nhi đã đính hôn, ý tứ đó là muón chính mình chặt đứt ý niệm này. Bà tức giận đến mấy ngày cũng chưa có thể ngủ an ổn.

Việc này tỷ tỷ sẽ không không biết, lúc trước bà đó là bởi vậy mới vào cung đi cầu tỷ tỷ an bày một chút việc hôn nhân của Cẩn Nhi.

Tuy rằng không rõ ràng nhóm sau này tỷ tỷ sẽ an bày như thế nào mới xong, theo lý thuyết các thế gia phu nhân này là không có khả năng nguyện ý đem nữ nhi của mình gả qua.

Nhưng bà cũng biết tỷ tỷ sẽ không lừa mình, tất là có vài phần nắm chắc mới có thể để Phùng công công nói như vậy.

Lúc này Tĩnh vương phi liền gật gật đầu tỏ vẻ hiểu được “Vậy làm phiền công công trở về nói cho tỷ tỷ một tiếng, đã nói bản cung đã biết, sẽ chờ tin tức tốt của tỷ ấy.”

“Vâng, vậy nô tài trước hết hồi cung phục chỉ.” Phùng công công hành lễ nói.

Tĩnh vương phi cười gật đầu, lại ý bảo tỳ nữ đem người đưa ra phủ.

Mắt thấy bóng dáng của Phùng công công cùng tiểu thái giám càng đi càng xa.

Tĩnh vương phi mới vội vàng vẫy tay ý bảo tỳ nữ nâng tranh đi lên phía trước, cực kì cao hứng lấy ra một bức tranh mở ra, tinh tế nhìn xem nữ tử trong bức họa.

Những người này đã hợp qua bát tự, nữ tử có mệnh cách cùng Bách Lí Dung Cẩn xứng đôi ở trong mắt Tĩnh vương phi, thì phải là một người lại một người hi vọng, hi vọng có thể khiến cho thân thể của nhi tử tốt lên. Cho nên mới khiến cho bà cao hứng cùng chờ đợi như thế.

Lí ma ma mắt thấy vương phi trên mặt tất cả đều là vui mừng, cũng không khỏi nhận đến cảm nhiễm, cười nói “Vương phi, chúng ta có phải nên đem những bức họa này đưa qua chỗ thế tử hay không, để ngài ấy lựa láy một người. Như vậy cũng có thể sớm ngày đem người nạp vào phủ đến hầu hạ thế tử nha.”

Tĩnh vương phi bị Lí ma ma nhắc như vậy tới tỉnh, mới phục hồi tinh thần lại, không lại vùi đầu trong bức họa cùng danh sách, mà là vội vàng gật gật đầu “Đúng rồi, đều do ta nhất thời quá cao hứng, nhưng lại đã quên được trước đem bức họa đưa đến chỗ Cẩn Nhi để hắn nhìn một cái mới được.”

Sau khi nói xong liền vội vàng cuốn tranh lại, phân phó tỳ nữ đều đuổi kịp, liền sốt ruột vội vàng bước hướng Thanh Lan viên mà đi.

Lúc trước khi Cẩn Nhi đáp ứng bà đón dâu xung hỉ liền nói qua, sau khi có danh sách trúng cử muốn cho hắn tự mình chọn lựa, không thể lại tự tiện vì hắn làm chủ, bằng không liền thủ tiêu lần tuyển thân này. Vì có thể khiến con đáp ứng đón dâu, bà tất nhiên là miệng đầy đáp ứng. Hiện nay còn phải chạy nhanh đưa đi qua để chính hắn chọn một người mới được.

Bên trong Thanh Lan viên, Bách Lí Dung Cẩn lẳng lặng tựa vào trên ghế nằm, đôi tay trắng noãn thon dài nâng bộ sách cẩn thận phẩm đọc. Thị vệ Thanh Vũ cũng tận trung cương vị công tác đứng ở một bên thủ hộ.

Lúc này, cửa viện truyền đến một chút tiếng vang, Tĩnh vương phi mặc áo khoác da điêu màu đỏ dưới sự vậy quanh của vài tỳ nữ vội vàng đi tới.

Vừa mới tiến trong viện, Tĩnh vương phi liếc mắt một cái liền nhìn đến Bách Lí Dung Cẩn chính tựa vào bên ngoài trên ghế nằm lẳng lặng xem sách, bà vội vã đi đến bên người con ngồi xuống “Cẩn Nhi, sao con lại ra bên ngoài, cẩn thận cảm lạnh.”

Tay của Bách Lí Dung Cẩn nâng bộ sách chậm rãi buông, nhẹ nhàng gợi lên khóe môi “Hôm nay khó được có ánh mặt trời, con liền đi ra hít thở không khí. Không có việc gì, nhưng là nương, sao người lại tới đây?”

Mắt thấy Tĩnh vương phi sắc mặt vui mừng, Bách Lí Dung Cẩn liền không khỏi có chút kỳ quái, là có chuyện gì tốt phát sinh sao?

Nhắc tới điều này, Tĩnh vương phi đó là vẻ mặt dừng không được tươi cười “Nương là tới nói cho con, các phủ tiểu thư bát tự đều đã hợp tốt lắm, dì của con mới vừa rồi sai Phùng công công đem danh sách cùng bức họa đưa tới, nương liền chạy nhanh lấy qua cho con nhìn một cái.”

Nói xong liền kéo con đi đến bên bàn đá cẩm thạch điêu khắc mà thành ngồi xuống, quay đầu ý bảo tỳ nữ đem tranh cuốn mở ra.

Bách Lí Dung Cẩn nghe xong thoáng có chút ngớ ra, tùy ý Tĩnh vương phi lôi kéo hắn đi đến bàn đá ngồi xuống.

Về việc tuyển thân hắn kỳ thật luôn luôn đều không có để ở trong lòng, mẫu thân xưa nay liền cực kì lo lắng thân thể hắn, khoảng thời gian trước tình huống của hắn quả thực cũng càng ngày càng kém. Sau này cũng không biết sao bà liền sinh ra ý niệm nên vì hắn đón dâu xung hỉ.

Mẫu thân gạt hắn, sau khi thay hắn cầu cưới vài vị tiểu thư quốc công phủ không có kết quả, liền trực tiếp vào cung cầu dì hỗ trợ.

Dì không biết tình hình thực tế, còn tưởng rằng mẫu thân rốt cục khuyên được chính mình đáp ứng đón dâu, lúc này liền hạ ý chỉ để đại thần trong triều đều muốn lên báo ngày sinh tháng đẻ của nữ nhi vừa độ tuổi tiến cung tham tuyển.

Sau khi hắn biết được chuyện này thập phần tức giận, này vẫn là lần đầu tiên mẫu thân không để ý đến ý nguyện của hắn, tự tiện muốn quyết định việc hôn nhân của hắn.

Nhưng lòng tràn đầy tức giận khi nhìn đến mẫu thân rơi lệ, cuối cùng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ hóa thành thở dài một tiếng, trong lòng hắn biết mẫu thân sẽ làm như vậy đơn giản là muốn hắn có thể tốt lên thôi.

Tuy rằng hắn cũng không tín cái gì thuyết xung hỉ, nhưng vì trấn an mẫu thân, luôn mãi châm chước sau hắn vẫn là đáp ứng việc tuyển thân lần này, chính là tưởng đợi sau khi có danh sách trúng cử, hắn liền chọn một nữ tử dòng dõi góc thấp nạp vào phủ đặt ở Thanh Lan viện, xem như cấp mẫu thân một cái công đạo.

Hắn liền coi như là mời khách đến ở lại mấy ngày, hơn nữa trong ngày thường cũng không hay gặp mặt. Trong Thanh Lan viện nơi nơi đều là người của hắn, mẫu thân cũng sẽ không có cơ hội biết hắn nạp người cũng không đi chạm vào.

Chờ thêm đoạn thời gian hắn lại tìm cơ hội thỏa đáng đem người tống xuất phủ đi, làm cho nàng tìm mối lương duyên khác, miễn cho không công chậm trễ trong sạch nữ tử của người ta.

Đến lúc đó, người kia cũng nạp, hỉ cũng vọt. Mẫu thân tự nhiên cũng liền không nói khác.

Mà lúc này, tuy rằng biết rõ chính là tùy ý chọn nữ nhi của quan viên nhỏ tiến vào trụ mấy ngày, đều không phải là thật muốn nạp nàng làm thiếp, đáy lòng hắn lại vẫn là vì thế ẩn ẩn sinh ra vài phần phản cảm đến.

Tự bản thân là như thế nào? Phía trước khi quyết định việc này, trong lòng cũng không có cảm giác khác. Chính là hiện tại cứ nghĩ có một nữ tử xa lạ muốn vào ở, hắn liền cảm thấy không thoải mái.

Tĩnh vương phi tất nhiên là không biết con trong lòng suy nghĩ cái gì, chỉ thao thao bất tuyệt hướng hắn giới thiệu nữ tử trong tranh.

Bách Lí Dung Cẩn ở mặt ngoài hình như có bộ dáng nghiêm cẩn đang nghe, nhưng ngầm đã có chút thất thần, những nữ tử trong tranh thoạt nhìn dường như đều là cùng một cái khuôn mẫu xuất ra, ở trong mắt hắn không có nửa điểm khác nhau.

Xuyên thấu qua những bức họa này, suy nghĩ của hắn dần dần đi xa, tựa hồ lại gặp được nữ tử gặp ngày ấy, nàng trí tuệ, linh động, là một nữ tử cực kỳ tươi mát.

Tuy rằng sớm đi qua nhiều ngà như vậy ngày, nhưng nàng một caid nhaen mày một nụ cười, đến nay hắn vẫn nhớ được hết sức rõ ràng.

Hắn tựa hồ ở lúc lơ đãng đã nghĩ đến nàng.

Theo trong suy nghĩ di xa phục hồi tinh thần lại, Bách Lí Dung Cẩn mắt thấy mẫu thân đã mở ra gần mười bức họa, nói gần nửa canh giờ vẫn còn bộ dáng chưa hết.

Hắn không khỏi hơi hơi nhíu nhíu mày, mở miệng đánh gãy bà “Nương, con có chút không thoải mái, muốn trở về phòng nghỉ ngơi, những bức họa này ngày khác lại nhìn đi.”

Không đợi Tĩnh vương phi phản ứng lại, Bách Lí Dung Cẩn liền trực tiếp đứng lên, muốn đi về phòng.

Không ngờ, tỳ nữ nâng bức họa luôn luôn đứng ở phía sau hắn lại không kịp tránh đi, lập tức liền cùng Bách Lí Dung Cẩn đụng vào nhau.

Trên tay nâng mấy bức họa cũng ào ào ngã nhào đến trên đất, bốn phía mở ra.

Tĩnh vương phi vội vàng nói “Cẩn Nhi, con không sao chứ?”

Lí ma ma quát lớn “Thế nào động tay động chân, còn không mau đem họa nhặt lên.” Tỳ nữ vội vàng ngồi xuống đi nhặt bức họa trên đất.

Bách Lí Dung Cẩn cũng có chút chuẩn bị không kịp, may mà chính là nhẹ nhàng huých một chút, rớt mấy bức họa mà thôi. Hắn đối với mẫu thân lắc đầu, ý bảo chính mình không có việc gì.

Đang muốn nhấc chân đi tiếp về phía trước, khóe mắt dư quang lại thoáng nhìn một bức họa rơi xuống ở bên chân hắn đang mở ra.

Tỳ nữ đang muốn vươn tay đem nhặt lên, lại đột nhiên bị Bách Lí Dung Cẩn gọi lại “Đừng nhúc nhích.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK