Lúc này Tố viên thắp sáng thật nhiều đèn lồng, thắp từ trong phòng ra tới ngoài cực kì sáng sủa.
Lúc này phu thê Tĩnh Vương gia đang sốt ruột canh giữ ở bên giường, nhóm tỳ nữ tới tới lui lui đổi nước, thay khăn gấm mới, đắp lên trán Bách Lí Dung Kỳ cùng Bách Lí Dung Thần.
Phủ y đang ngồi ở bên giường chỉ huy:
“Mau, cầm khăn mới đến.”
Bách Lí Dung Cẩn cùng Hạ Thính Ngưng vào tới bên này, thấy bọn đệ đệ trên giường rõ ràng không thanh tỉnh:
“Mẫu thân, đây là có chuyện gì?”
“Cẩn Nhi, con đã đến rồi.”
Tĩnh Vương phi vừa thấy Bách Lí Dung Cẩn đến, như người đang hoảng lại tìm được người tin cậy, níu chặt nói:
“Bọn Kỳ Nhi giữa trưa rơi xuống nước, uống thuốc rồi đó vốn đang êm đẹp nghỉ ngơi, không ngờ vừa rồi lại bắt đầu phát sốt, cực kỳ nóng.”
Khi tỳ nữ gác đêm vội vội vàng vàng chạy tới bẩm báo, sợ tới mức tim bà đập nhanh không ngừng.
Vương gia nghe vậy vội vàng cho người triệu phủ y đến, lúc này bà quả thực vội muốn chết.
“Mẫu thân, người đừng vội.”
Bách Lí Dung Cẩn lời nói ấm áp, an ủi:
“Bọn Kỳ Nhi sẽ không có chuyện gì.”
Nói xong lại nhìn bọn đệ đệ trên giường một cái, trong mắt mang theo vài phần sầu lo.
Hiện tại Tĩnh Vương phi cũng không có cách nào, được nhi tử an ủi xong cũng chỉ có thể yên lặng cầu nguyện dưới đáy lòng. Nhìn nhóm tỳ nữ lại thay chậu nước mới, thay hết cái khăn này tới cái khăn khác.
Bà lo lắng không thôi, lập tức cũng theo đó mà thống hận tỷ muội Nguyễn thị, Nguyễn phu nhân. Đều là đám yêu tinh hại người, bọn Kỳ Nhi nếu có chuyện gì không hay bà không liều mạng với
Nguyễn phủ mới lạ.
Hạ Thính Ngưng đứng ở bên cạnh Bách Lí Dung Cẩn, thấy nhóm tỳ nữ vội vàng chườm lạnh hạ nhiệt cho Bách Lí Dung Kỳ cùng Bách Lí Dung Thần. Cũng có phủ y ở, nàng hẳn là không cần lên tham gia vào. Hạ Thính Ngưng chỉ căn dặn Vãn Ngọc:
“Muội đi căn dặn trù phòng ép chút nước củ cải đường hoặc thức ăn lỏng đến.”
Sốt cao giải nhiệt trong cơ thể nên lượng nước luôn giảm mạnh, cần bổ sung dinh dưỡng bằng thức ăn lỏng mới tốt.
Vãn Ngọc gật gật đầu, xoay người liền ra khỏi phòng đi trù phòng.
Bách Lí Dung Cẩn nhìn Hạ Thính Ngưng, phát hiện sắc mặt nàng không tốt lắm, nhẹ nhíu mày nói:
“Mệt mỏi sao? Để Lục Vu đỡ nàng ra bên ngoài ngồi xuống nghỉ ngơi đi.”
Vừa rồi là hắn sơ sót, không ngờ lúc này thân thể nàng không khoẻ.
Hạ Thính Ngưng chịu đựng mệt mỏi, cố gắng lên tinh thần nói:
“Ta không sao, vẫn là ở bên cạnh bọn Kỳ Nhi quan trọng hơn.”
Cũng không hiểu vì sao nàng lại không có tinh thần như vậy nha.
“Có phủ y cùng nhóm tỳ nữ ở, cũng không cần nàng tự mình động thủ, vẫn là đi nghỉ tạm sẽ tốt hơn.”
Bách Lí Dung Cẩn vừa nói vừa nhìn Lục Vu một cái, ý bảo nàng đỡ Hạ Thính Ngưng đến bên ngoài nghỉ ngơi.
Nhìn thấy cãi không lại Bách Lí Dung Cẩn, Hạ Thính Ngưng đành phải gật đầu nói:
“Ừm, có việc nhớ gọi ta.”
Bách Lí Dung Cẩn cười khẽ gật gật đầu.
Lục Vu sớm nhận ra tinh thần Hạ Thính Ngưng không tốt, lúc này được căn dặn, vội vàng đỡ tiểu thư nhà mình đến bên ngoài đại sảnh ngồi xuống.
Hạ Thính Ngưng nhíu mày cố bỏ qua cơn buồn ngủ, ở lần thứ hai thiếu chút nữa nhịn không được ngủ mất, rốt cục ý thức ra như vậy là không được. Vội căn dặn Lục Vu:
“Đi bưng chén trà nhỏ đến.”
Nàng phải nâng cao tinh thần mới được.
Lục Vu nghe vậy vội vàng đi bưng trà tới, lại cầm thêm mâm điểm tâm tinh xảo.
Hạ Thính Ngưng nâng chén trà lên uống liền mấy ngụm, xoa xoa mi tâm.
Hiện tại cũng không thể ngủ, dù thế nào, cũng phải chờ đến lúc bọn Kỳ Nhi hạ sốt không có việc gì mới được.
Ngồi một hồi lâu, Hạ Thính Ngưng uống hai chén trà đặc lên tỉnh thần.
Mà trong buồng, lúc này phu thê Tĩnh Vương gia đang lòng như lửa đốt chờ bên cạnh.
Bách Lí Dung Cẩn cũng nhìn bọn đệ đệ thần sắc không rõ nằm ở trên giường, thấy bọn họ sắc mặt ửng hồng như trước, không khỏi nhíu mày hỏi:
“Phủ y, bọn Kỳ Nhi đến tột cùng như thế nào?”
Sao đắp khăn lâu như vậy vẫn chưa giảm sốt, sắc mặt vẫn như cũ.
Lúc này phủ y cũng đang sốt ruột, đắp khăn ẩm giảm nóng nửa ngày, nhưng thân mình hai vị thiếu gia vẫn nóng như vậy, ông vội vã căn dặn tỳ nữ:
“Nhanh đi lấy khối băng đến.”
Đã chườm lạnh không được, xem ra phải dùng tới băng để chườm.
Nhóm tỳ nữ vội vã mang khối băng tới, lấy khăn bao băng lại mà chườm cho hai vị thiếu gia.
Lại ép buộc một phen, phủ y cũng nóng nảy, chườm lạnh thế này nhưng cũng không thể giảm nhiệt độ xuống. Còn tiếp tục sốt như vậy, đó là đòi mạng a.
Nghĩ vậy, phủ y không khỏi vội vàng đứng dậy, căn dặn tỳ nữ tiếp tục chườm băng. Ông lại xoay người bẩm báo với Tĩnh Vương gia:
“Vương gia, tiểu nhân đã chườm lạnh cho nhóm thiếu gia lâu rồi, ngay cả băng cũng dùng tới nhưng nhiệt độ vẫn cao không giảm, sợ là …”
“Sợ là cái gì?”
Tĩnh Vương gia kinh hãi nói.
Thần sắc phủ y rối rắm, châm chước một chút nói:
“Nếu nhiệt độ cao không giảm, sợ là sẽ đốt đầu óc tới hồ đồ.”
Nếu nghiêm trọng còn có thể chết.
Đốt đến hồ đồ?
Tĩnh Vương phi nghe vậy nhất thời thân mình mềm nhũn, ngã qua bên cạnh.
Nếu đầu óc đốt đến hồ đồ, vậy không phải thành đứa ngốc sao.
Tĩnh Vương gia nghe xong cũng hoảng hốt, lại nghĩ tới tiểu nhi tử của Tôn đại nhân trong triều, cũng vì sốt cao không giảm nên cũng bị đốt đến thành kẻ ngốc.
“Phủ y, ngươi nhất định phải nghĩ cách, phải giảm nhiệt độ mới được.”
Tĩnh Vương gia sốt ruột nói, con ông sao có thể biến thành đứa ngốc. Đây không phải là muốn moi tim ông sao.
“Vương gia, không phải là tiểu nhân không nghĩ cách mà thực sự là bất lực.”
Ông đã chườm lạnh, ngay cả băng cũng dùng tới, nhưng nhiệt độ vẫn cao không giảm, ông cũng không còn cách nào khác nha.
Tĩnh Vương phi gấp đến độ thiếu chút nữa ngất đi, sắc mặt trắng bệch.
Mà lúc này Hạ Thính Ngưng đang ngồi ở ghế, thấy nhóm tỳ nữ vào vào ra ra chiếu cố không ngừng, trong giây lát, nàng bỗng nhiên nhận ra có gì đó không đúng.
Chỉ thấy nhóm tỳ nữ lại mang một chậu khối băng vào, chườm lạnh nửa ngày, theo lý thuyết nhiệt độ cơ thể hẳn là đã chậm rãi giảm, sao cuối cùng ngược lại còn dùng tới khối băng.
Thời gian cũng qua lâu như vậy, chẳng lẽ sốt còn chưa có giảm được sao.
Nghĩ vậy, Hạ Thính Ngưng cả kinh, nhất thời cũng ngồi không yên, vội vàng đứng dậy muốn đi vào trong phòng.
Đúng lúc Thanh Vũ nghe theo lời Bách Lí Dung Cẩn căn dặn, vội vã đi lại mời Hạ Thính Ngưng vào:
“Thế tử phi, tình huống nhóm thiếu gia có biến, Thế tử để thuộc hạ đến mời người đi qua.”
Hạ Thính Ngưng vừa nghe, vội vàng bước nhanh vào trong phòng, chạy tới bên người Bách Lí Dung Cẩn nói:
“Dung Cẩn, bọn Kỳ Nhi sao rồi?”
Bách Lí Dung Cẩn nói cực nhanh:
“Cơn sốt nhày luôn không giảm, nàng có cách nào không?”
Hạ Thính Ngưng nghe vậy vội vàng đi đến bên giường, xem xét tình huống Bách Lí Dung Kỳ cùng Bách Lí Dung Thần một phen, đưa tay sờ cái trán, phát giác nóng đến đòi mạng.
Lại không hạ sốt, cháy hỏng đầu óc thì nguy rồi.
Hạ Thính Ngưng vội vàng căn dặn nhóm tỳ nữ:
“Mau, đi hầm rượu mang rượu tới. Lục Vu, muội đi lấy băng gạc đến.”
Nàng vừa nói vừa vì cởi y phục của bọn Bách Lí Dung Kỳ.
Rất nhanh, nhóm tỳ nữ liền từ hầm rượu chuyển xrượu tình huống, Hạ Thính Ngưng cầm băng gạc tẩm rượu, chà lau lòng bàn tay, lòng bàn chân, nách, tứ chi cùng lưng bọn Bách Lí Dung Kỳ.
Vừa lau vừa căn dặn bọn tỳ nữ mát xa cho bọn nhỏ, thúc đẩy quá trình tuần hoàn máu, nhanh tan cơn nóng.
Hạ Thính Ngưng một lần lại một lần chà lau thân mình cho bọn họ, phu thê Tĩnh Vương gia sốt ruột không thôi đứng ở bên cạnh nhìn. Âm thầm cầu nguyện cách của nhi tức có tác dụng.
Nhưng là phủ y kinh ngạc đến cực điểm, dùng rượu để giảm nóng, cách này có thể được không?
Lúc này Vãn Ngọc cũng mang theo nước củ cải đường ép đến, nhìn thấy tình huống này vội vàng tiến lên xin chỉ thị của Hạ Thính Ngưng.
Hạ Thính Ngưng cũng không ngẩng đầu lên nói:
“Đút nước củ cải đường cho bọn nhỏ đi.”
Cồn tuy rằng có thể cấp tốc giảm nóng, nhưng sẽ làm tiêu tan hơi nước bên ngoài làn da, hiện tại bọn Kỳ Nhi cần bổ sung thật nhiều nước.
Vãn Ngọc nghe vậy vội vàng cùng Lục Vu mỗi người một chén đút cho bọn Bách Lí Dung Kỳ uống.
Hẳn là cồn có tác dụng, Bách Lí Dung Kỳ mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn Hạ Thính Ngưng lẩm bẩm kêu một tiếng:
“Đại tẩu.”
Hắn thật là khó chịu.
Hạ Thính Ngưng an ủi nói:
“Kỳ Nhi ngoan, uống nước củ cải đường, rất nhanh sẽ tốt.”
Bách Lí Dung Kỳ nghe lời uống hết nước củ cải đường, không bao lâu, Bách Lí Dung Thần cũng có chút tỉnh táo.
Hai người bổ sung lượng nước, Hạ Thính Ngưng kiên trì không ngừng chà lau thân mình cho bọn họ.
Rất nhanh, nhiệt độ cơ thể của Bách Lí Dung Kỳ cùng Bách Lí Dung Thần liền giảm xuống, Hạ Thính Ngưng đưa tay sờ trán của bọn họ, không còn sốt nữa.
Thấy độ ấm đã giảm, Hạ Thính Ngưng cũng không dám thả lỏng, thay trung y mới cho bọn nhỏ, tiếp tục để tỳ nữ bổ sung thêm nước.
Hơn nửa canh giờ sau, xác định bọn họ thực sự hạ sốt, nhiệt độ cơ thể khôi phục bình thường, Hạ Thính Ngưng mới nhẹ nhàng thở ra.
Ép buộc một hồi, nàng cảm giác tinh thần không đủ, nhấc chân đi xuống giường.
Bách Lí Dung Cẩn tiến lên giữ lấy nàng, chau mày.
Sắc mặt của nàng thoạt nhìn còn tệ hơn lúc nãy, sợ là mệt muốn chết rồi.
Phủ y tiến lên chẩn trị một phen, xác định nhiệt độ cao đã giảm.
Phu thê Tĩnh Vương gia cuối cùng cũng an tâm. Đêm nay, thực nguy hiểm.
Vẫn là nhi tức có cách, dễ dàng khiến cho nhiệt độ cao kia giảm xuống.
Tĩnh Vương phi nhào vào bên giường, lòng tràn đầy đều là hai tiểu nhi tử của bà.
Tĩnh Vương gia thì lại lạnh nhạt hơn chút, ông nhìn thoáng qua Hạ Thính Ngưng sắc mặt không tốt, vội căn dặn nhi tử:
“Cẩn Nhi, các con cũng mệt mỏi cả đêm, mau mang tức phụ con trở về nghỉ ngơi đi.”
Tĩnh Vương phi nghe vậy cũng vội vàng thu lại cảm xúc nói:
“Phụ vương con nói rất đúng, các con mau trở về nghỉ ngơi đi.”
“Vâng.”
Bách Lí Dung Cẩn nhẹ nhàng gật đầu, ôm Hạ Thính Ngưng đi ra ngoài.
Ra Tố viên, Hạ Thính Ngưng cực kỳ mệt mỏi tựa lên trên người Bách Lí Dung Cẩn, nàng rất muốn ngủ, mí mắt luôn nhịn không được muốn khép lại.
Bách Lí Dung Cẩn nhìn thấy dáng vẻ thèm ngủ này của nàng, cũng không để nàng tự đi nữa, công chúa ôm nàng lên. Để Hạ Thính Ngưng có thể thoải mái tựa vào trong lòng hắn nghỉ ngơi.
Lúc trở lại Thanh Lan viên, Hạ Thính Ngưng sớm tựa vào đầu vai Bách Lí Dung Cẩn ngủ say rồi.
Trong mắt Bách Lí Dung Cẩn mỉm cười nhìn dung nhan lúc ngủ của nàng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt v.e da thịt nõn nà của nàng. Tựa vào bên người nàng ôm nhau ngủ ngon một đêm.
Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Bách Lí Dung Cẩn tỉnh dậy, Hạ Thính Ngưng còn đang ngủ say.
Hắn cũng không đánh thức nàng, căn dặn tỳ nữ để nàng nghỉ ngơi thêm. Hắn thì lại chỉnh sửa y quan tiến cung lâm triều.
Giấc ngủ này đến tận khi mặt trời lên cao, gần giữa trưa.
Lúc này Hạ Thính Ngưng mới có chút mông lung mở đôi mắt, ngủ lâu như vậy, tinh thần nàng cuối cùng cũng trở lại.
Vãn Ngọc vừa nghe thấy tiếng ðộng, vội vàng tiến lên hầu hạ Hạ Thính Ngung thay y phục rửa mặt.