Túy Hương lâu, lúc này mặt mày Vương Ngọc Cương xanh mét đang kiểm tra sổ sách tửu lấu trong vòng nửa tháng nay, càng kiểm tra mặt sắc càng tệ. Thật không nghĩ tới, chỉ ngắn ngủi trong vòng mười ngày lại đây, công việc của tửu lâu nhà mình vậy mà ‘ thặng thặng thặng’ (Đi từ từ) một cái rơi thẳng xuống dưới, cơ hồ đến tình hình trước cửa có thể giăng lưới bắt chim.
Trên trán Vương Ngọc Cương gân xanh nổi lên, nhìn chưởng quầy đứng ở một bên giận dữ nói “Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Khách nhân mà ngay cả dĩ vãng một người đều không có. Tiếp tục như vậy nữa, tửu lâu không phải muốn đóng cửa sao.”
Phải biết rằng Túy Hương lâu cho tới nay nhưng cũng là tửu lâu mà nhóm quan to quý nhân trong kinh thành thích nhất, từ trước đến nay là đông như trẩy hội, không còn chỗ ngồi. Mỗi tháng không biết có thể vì Vương gia của hắn mang đến bao nhiêu thu nhập, nói là một ngày kiếm vạn kim (nghìn vàng) cũng không đủ.
Nhưng còn bây giờ thì sao, cả căn tửu lâu vắng ngắt, đâu còn có cảnh tượng hơn mười ngày trước khách đông náo nhiệt, từ lúc hắn vừa rồi vào cửa đến bây giờ, thế mà lại cũng không có một người khách nhân tới cửa.
Chưởng quầy xoa xoa mồ hôi lạnh toát ra trên trán, giọng nói run run nói “Thiếu Đông Gia (con trai của chủ), đây cũng là chuyện không có cách nào khác, từ khi phố đối diện bên kia khai trương "Noãn Yên lâu", đại bộ phận khách hàng trong tửu lâu chúng ta đều đã bị đoạt mất. Hai nhà tửu lâu ở phố bên cạnh cũng đã sớm đóng cửa rồi.” Sau đó trong lòng lại vụng trộm bổ sung thêm một câu: Túy Hương lâu chúng ta sống đến bây giờ đã đúng là không dễ.
Vương Ngọc Cương trừng mắt nhìn chưởng quầy “Vậy ngươi sẽ không nghĩ biện pháp đem hết những khách nhân đều cướp về à.” Vương gia bọn họ mời lão tới làm cái gì đấy, chẳng lẽ là tới ăn hại sao? Nửa điểm đều không được việc, này tính là lấy cớ cái gì.
Chưởng quầy chỉ có thể âm thầm kêu khổ ở trong lòng, ngập ngừng mở miệng nói “Thiếu Đông Gia, từ lúc khách nhân bắt đầu giảm bớt, trong tửu lâu chúng ta trước tiên cũng đã đẩy ra món ăn mới, nhưng vẫn không sánh bằng Noãn Yên lâu bên kia. Mỗi một món ăn bên chỗ người ta cơ hồ đều là tự nghĩ ra, chưa từng trong tửu lâu khác nhìn thấy qua. Mà thập phần mỹ vị ngon miệng, khách nhân hễ đi chỗ đó hưởng qua một lần thường thường đều sẽ trở thành khách hàng quen.”
Liền ngay cả chính lão cũng không ngoại lệ, hôm kia lão tự mình đến Noãn Yên lâu kia thử món ăn của bọn họ một chút. Quả thật là bát trân ngọc thực (quý giá ngon miệng), ăn xong răng môi vẫn còn lưu lại mùi hương. Để cho lòng của lão ngứa một chút, luôn nghĩ lại đi đến đó ăn thêm vài lần. Món ăn của người ta đích xác không phải là Túy Hương lâu bọn họ có thể so được, làm ăn thảm đạm đó cũng là tất nhiên. Thật không hiểu đầu bếp bọn họ rút cuộc là nghĩ như thế nào ra... món ăn tuyệt hảo như vậy.
Vương Ngọc Cương cau mày nhìn về phía "Noãn Yên lâu “ đối diện với góc cách vài gian cửa hàng chỉ thấy trước cửa đối phương cửa xe ngựa tấp nập, người đến người đi, tất cả khách nhân nối liền không dứt, sinh ý tốt đến không lời.
Nhìn trước cửa đối phương tiểu nhị chào đón khách nhân cười tươi vui vẻ, chỉ làm cho hoả khí của hắn bốc lên, trong lòng hết sức tức giận. Vung tay gạt đổ tất cả sổ sách xuống đất, ra khỏi cửa lớn Túy Hương lâu trèo lên xe ngựa, chạy về phía nhà mình.
Cửa Vương gia, Vương Ngọc Cương lưu loát nhảy xuống xe ngựa, thẳng tắp xuyên qua đại môn, hướng đại sảnh đi đến.
Mới vừa bước vào đại sảnh, liền gặp Vương Thành Nghị phụ thân của Vương Ngọc Cương đang ngồi ở vị trí chính giữa thưởng thức trà thơm, bộ dáng rất thích ý.
Vương Ngọc Cương đi vài bước, hành lễ nói “Phụ thân.”
Vương Thành Nghị cười nhìn về phía nhi tử của mình, nói “ Cương nhi trở lại, tuần tra cửa hàng được như thế nào?”
Ở trên thương trường đánh liều nhiều năm như vậy, hiện tại lão đã từ từ già đi, là thời điểm thích hợp phóng tay để cho nhi tử từ từ quen thuộc cũng tiếp nhận sản nghiệp của Vương gia.
Vừa nhắc tới cái này, gương mặt Vương Ngọc Cương liền lạnh lùng nói “. Hài nhi đang muốn cùng phụ thân nói chuyện này đây, mới vừa đi thăm dò sổ sách Túy Hương lâu hơn mười ngày qua, phát hiện trong lâu chúng ta sinh ý quả thực liền là xuống dốc không phanh. Tiếp tục như vậy nữa, chỉ sợ không được bao lâu phải đóng cửa rồi.”
Tay Vương Thành Nghị bưng ly trà ngừng một trận, kinh ngạc trợn tròn ánh mắt nói “. Đây là có chuyện gì? Nhiều năm qua Túy Hương lâu vẫn luôn tốt đẹp.” Tại sao đột nhiên đã đến nông nỗi muốn đóng cửa, đây đối với Vương gia mà nói chính là việc đại sự.
Vương Ngọc Cương nhíu chặt mày nói “ Còn không phải "Noãn Yên lâu" mới mở kia theo chưởng quầy nói món ăn của tửu lâu này vô cùng tốt. Vừa mở cửa thì hấp dẫn hàng loạt khách nhân, liền ngay cả Túy Hương lâu chúng ta đưa ra món ăn mới tốt chút so ra đều kém người ta. Tất cả khách quen đều bị cướp qua bên kia.”
Ngón trỏ Vương Thành Nghị gõ nhẹ mặt bàn, thật sâu suy tư: Đúng là gian tửu lâu mới mở đoạt sinh ý của Vương gia nhà lão, trước đây lão cũng vì phong cách đặc biệt mà chú ý tới tửu lâu này, dù sao hội hoa đăng ngày đó rầm rộ thật đúng là không tiền khoáng hậu (trước không có, sau này cũng không có). Nhưng nguyên nhân tửu lâu nhà mình đã ở kinh đô độc quyền nhiều năm, đối phương chẳng qua chỉ là mới khai trương, lão cũng không để ở trong lòng. Nhưng bây giờ theo như lời nhi tử nói như vậy, lúc này đối phương mới vừa khai trương cũng đã liên tục hơn mười ngày đều đã đoạt đi khách nhân của bọn hắn. Noãn Yên lâu này đã không thể thật sự tuỳ nó tiếp tục lái đi xuống. Nếu không là Túy Hương lâu của Vương gia nhà lão chẳng phải thực sự phải đối mặt cục diện đóng cửa.
Vương Thành Nghị quay đầu phân phó nhi tử nói “Cương nhi, con nghĩ biện pháp đi mua người làm trong Noãn Yên lâu, xem có thể đem đồ ăn của bọn hắn đều học trộm mang về đây hay không, lại thay đổi tình trạng quẫn bách của Túy Hương lâu hôm nay. Tốt nhất là có thể đem đầu bếp của bọn hắn đều mang về đây. Đến lúc đó chuyện làm thỏa đáng, lại để cho người đến Noãn Yên lâu kia hạ dược vào trong thức ăn, cứ như vậy, chỉ cần chỗ bọn hắn xảy ra chuyện, chúng ta lại có đồng dạng món ăn mới, những khách nhân kia tự nhiên sẽ tiếp tục trở về đấy.”
Mà còn chỉ cần có thể có một đầu bếp xuất sắc giống đối phương như vậy ở đây, sẽ đem Noãn Yên lâu hất đổ. Vậy sau này sinh ý của Túy Hương lâu cũng sẽ không lại bi đát, tương phản còn có thể lại nâng cao một bước.
Lão cũng không tin, lão một người trên thương trường thành thạo lão luyện, sẽ không đấu lại một nhà tửu lâu mới khai trương. Mấy ngày nữa liền muốn kêu đối phương đóng cửa.
Vương Ngọc Cương đồng ý gật đầu “Hài nhi biết rõ, tin tưởng chỉ cần cho tiền bạc nhiều, nhất định sẽ có người động tâm.” Phụ thân không hổ là lão luyện trên thương trường, biết phải đánh thế nào để kích đối thủ tốt nhất.
Vương Thành Nghị gật gật đầu, lại theo miệng hỏi “Ngọc Kiều đâu? Sao đã nhiều ngày cũng không trông thấy muội muội của con.”
Vừa nhắc tới muội muội Vương Ngọc Kiều của hắn, sắc mặt Vương Ngọc Cương liền đen một chút “Nàng? Không chừng lại ở trong phòng đập bể đồ đâu.”
Vương Thành Nghị sửng sốt, hỏi “Đây là vì sao?”
Vương Ngọc Cương bĩu môi nói “Ai biết nàng đâu, lần trước sa khi xuất môn trở về cũng không biết là làm sao vậy, tính tình phát ra thật lớn một trận, đem trong phòng có thể đập bể gì đó đều đã đập. Không ngừng mắng cái gì "Tiện nhân" "Không chết tử tế được" các loại. Trời mới biết nàng đây là lại cùng người nào cãi nhau. Hỏi tỳ nữ bên người nàng mới biết được, nàng coi trọng trâm cài đầu của một nữ tử, muốn mua lại. Nhưng người ta không chịu, nàng lại cùng tranh chấp, sau cùng lại bị đối phương hung hăng răn dạy uy hiếp một phen. Sau khi trở về cũng không chịu yên tĩnh, thẳng đem hết tiệm trang sức trong kinh đô đều đã lần lượt tìm mấy lần, liền không phải là chủng loại trâm cài đầu mà nàng kia mang. Vì thế lại vẫn đại náo mấy gian tiệm trang sức, con thật sự là chẳng muốn xen vào nàng nữa, tính tình kiêu căng như vậy có người nào đồng ý muốn nàng.”
Tuy tỳ nữ của muội muội nói được cực kỳ uyển chuyển, nhưng hắn làm sao không biết tính tình muội tử nhà mình, nhất định là nàng đi trêu chọc người ta trước, chỉ sợ còn làm chuyện gì chọc giận đối phương, không chuẩn là muốn đòi trực tiếp động thủ cướp đoạt. Nếu không tại sao lại bị người giận dữ mắng mỏ uy hiếp. Đang yên lành muốn đi mua cái trâm cài đầu của người ta, đây không phải nhàn rỗi không chuyện gì làm sao.
Vương Thành Nghị nhíu mày thật sâu nói “Ngọc Kiều cũng quá kỳ cục rồi, không phải là trâm cài sao, trong phòng nó không có một trăm cũng nên có tám mươi. Làm sao lại chỉ nhìn người khác tốt đâu, kinh đô cũng không so với nơi khác, khắp nơi là quan to hiển quý, nếu là không nghĩ qua là đắc tội tiểu thư có tiền có thế, đến lúc đó còn không biết làm như thế nào xong việc.”
Nữ nhi này từ nhỏ đã bị lão nuông chiều, vẫn luôn là cẩm y ngọc thực. Chẳng qua lão chỉ muốn để cho nàng gả cho người nào tốt, cũng có thể cho sinh ý của Vương gia thêm chút trợ lực. Bất đắc dĩ nữ nhi này tại sao càng lớn càng không hiểu chuyện, tính tình cũng càng kiêu căng mãnh liệt.
Vương Ngọc Cương lãnh trào một tiếng “Muốn dựa theo tính tình này của nàng, gặp rắc rối chỉ sợ là chuyện sớm hay muộn. Còn nuông chiều nàng như vậy, đừng nói là phải gả cho người tốt là Vương gia mượn sức quan hệ, chính là muốn tìm nhà chồng chỉ sợ cũng là chuyện khó.”
“Ca, huynh đang ở đây nói xấu gì ta đây?” Cửa truyền đến một tiếng kêu khẽ. Lúc này Vương Ngọc Kiều toàn thân mặc xiêm y màu hồng đào đang chân lướt như bay chạy vào, toàn thân mang theo đồ trang sức va chạm được "Đinh Đang" vang lên.
Thứ nhất là kề đến bên cạnh Vương Thành Nghị, một đôi mắt hạnh thật to bất mãn trừng hướng ca ca nhà mình.
Vương Thành Nghị khẽ nhíu mày nhìn nữ nhi liếc mắt một cái “Ngọc Kiều, con là nữ nhi gia đấy, sao có thể hấp tấp như vậy. Nếu để cho ngoại nhân thấy được, thật là rất không tốt.”
Vương Ngọc Kiều cong cong môi, bất mãn lầu bầu vài câu, lại nhấc lên khuôn mặt tươi cười lấy lòng nhìn về phía Vương Thành Nghị “Phụ thân, nữ nhi biết rõ, lần sau sẽ không.”
Lúc này Vương Thành Nghị mới buông mày ra, hài lòng gật đầu nói “Ừ, như vậy mới đúng. Con qua đây bên này là có chuyện?”
Nữ nhi này của lão, trong ngày thường thích nhất liền là nơi nơi vơ vét đồ trang sức và cẩm y ngọc phục, hôm nay làm sao có thể chạy đến đại sảnh.
Vương Ngọc Kiều vội vàng gần kề nói “Phụ thân, con ở bên ngoài coi trọng mấy thứ trang sức, muốn mua về. Nhưng là bạc không đủ.”
Hôm nay nàng xuất môn, phát hiện một tiệm trang sức mới mở, bên trong vật phẩm trang sức thật sự là nhìn quá tốt. Mỗi một kiện đều bị nàng yêu thích không buông tay, nàng nghĩ muốn mua tất cả mang về nhà. Nhưng vừa hỏi giá cả mới biết được, nàng mang tiền bạc tối đa cũng chỉ có thể mua hai kiện trang sức trở về. Cho nên nàng mới vội vội vàng vàng chạy về nhà, muốn theo phụ thân lấy tiền bạc đến mua trang sức.
Vương Thành Nghị chợt nhíu mày “Trang sức trong phòng con đều nhanh chồng chất như núi rồi, sao vẫn còn mua?” Nữ nhi quá sủng cũng không phải chuyện tốt, tiền bạc từng tháng mua trang sức cho nàng cũng không biết muốn chi ra bao nhiêu rồi. Càng đừng dẫn ra những cái chi tiêu hàng ngày gì gì đó rồi.
Vẻ mặt Vương Ngọc Kiều hưng phấn nói “Phụ thân, người không biết, "Trân Bảo hiên" kia bên trong trang sức thật sự là quá đẹp, hừ, lần trước tử tiện nhân kia khẳng định là tại đó mua cái trâm cài đầu, bất kể nói thế nào ta nhất định phải mua trang sức của "Trân Bảo hiên", vẫn còn mua so với tử tiện nhân kia càng đẹp mắt hơn, phụ thân, người cũng chấp thuận nữ nhi đi nữ nhi đeo trang sức sao có thể thua người khác.”
Nàng tại Trân Bảo hiên nhìn tới một cây trâm Bích Ngọc Linh Lung, tính chất xanh tươi thông thấu, điêu thành hình thức cực kỳ đúng mốt, một mặt đan dây kết chỉ bạc chuỗi hạt tinh tế, so với trước kia nàng mua qua trang sức không biết bắt làm trò hề bao nhiêu lần. Nếu là mua lại đội ở trên đầu định có thể nổi bật lên nàng càng lúc càng xinh đẹp khả nhân đấy.
Nghĩ đến đây, nàng liền ra sức lay lay cánh tay của phụ thân nhà mình, vểnh môi làm nũng.
Loáng một cái Vương Thành Nghị bị một trận choáng váng đầu trách mắng “Ngọc Kiều, con nói chuyện sao không đúng mực như vậy, con còn không biết lai lịch nữ tử kia là gì đâu, nên nói cái gì cũng dám mắng ra bên ngoài. Tính tình này của con nhất định phải thu liếm lại cho ta, nếu như không cẩn thận chọc tới những quan gia tiểu thư, người ta cũng sẽ không khách khí với con.”
Vương Ngọc Kiều bất mãn hừ hừ “Phụ thân, người hãy yên tâm, nàng ở đâu đến đây nha. Nếu như thực có lai lịch thì sớm tìm tới cửa, theo con thấy, chỉ sợ nàng ta không biết là nữ nhi nhà nào sa cơ thất thế đâu, lại vẫn dám dõng dạc uy hiếp con. Lần sau nếu lại bị con đụng tới, con phải giáo huấn nàng.”
Lại dám lừa gạt nàng, lại vẫn làm hại nàng mất hết mặt mũi. Nếu là gặp lại, nàng cũng sẽ không khách khí với nàng ta.
Vương Thành Nghị bất đắc dĩ khoát tay áo “Được rồi được rồi, con cũng đừng làm loạn thêm. Đi phòng thu chi lấy bạc đi thôi, nhà chúng ta cũng không phải mua không nổi, tội gì muốn nhìn trúng người khác.”
Tuy nói nữ nhi kiêu căng, lần này hành sự lỗ mãng. Nhưng lão cũng hiểu được nữ nhi nói không sai, đối phương hẳn không có thế lực gì, nếu không đã sớm tìm tới cửa.
Nghĩ như vậy, Vương Thành Nghị cũng không đem chuyện này để ở trong lòng, chỉ cần nữ nhi không chọc tới tiểu thư nhà quan lớn quý tộc, còn lại thì thuận theo nàng đi.
Vương Ngọc Kiều vừa nghe đến phụ thân cho phép, đã sớm vội vội vàng vàng chạy ra cửa đi phòng thu chi lĩnh bạc.
......