Vừa mới tiến vào cửa viện liền gặp Tiền ma ma của hồi môn của phu nhân còn có vài cái bà tử của Thanh Hoa đường đều bị trói gô ở trên ghế dài, bà tử đánh đòn quả thực là lực đạo mạnh, những người này kêu được thê thảm.
Bà chỉ có thể đi mau vài bước cho rằng không thấy được, khi bà đến lão phu nhân cũng không dặn muốn cho nhị tiểu thư thả người. Nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện, bà vẫn là không chọc phiền toái trên thân thù tốt hơn.
Thu ma ma vội vàng đi đến trước mặt Lí thị cùng Hạ Thính Ngưng, đánh vỡ cục diện căng thẳng giữa hai người: “Phu nhân, nhị tiểu thư, lão phu nhân mời hai người đi qua Xuân Hi cư một chuyến.”
Bà xem mặt Lí thị rõ ràng bị tức được nội thương, chỉ có thể âm thầm ở trong lòng thổn thức: Phu nhân lúc này thật đúng là cái gì bên trong đều đã đánh mất, trợ thủ đắc lực bên người liền bị nhị tiểu thư đánh đòn trước mặt mọi người như vậy, cố tình còn không làm gì được người ta, vậy sau này trước mặt hạ nhân làm sao còn uy tìn gì trong nhà nữa.
Lí thị vừa bị tức đến não đau, lúc này nghe được Thu ma ma đến truyền lời, nhất thời ánh mắt sáng lên, sao bà lại đem lão phu nhân quên mất, mới vừa rồi quá mức nóng vội liền vội vàng chạy tới. Lại bị tiểu tiện nhân này tức giận đến choáng váng đầu hoa mắt. Nhưng lại đã quên nên đi Xuân Hi cư mời lão phu nhân đến chế trụ tiểu tiện nhân này.
Nghĩ đến điều này, Lí thị vội vàng đẩy tay tỳ nữ đỡ mình ra, vội vàng đi về hướng Xuân Hi cư. Lúc gần đi còn không quên hung hăng trừng mắt nhìn Hạ Thính Ngưng một cái, ánh mắt có ý tứ cảnh cáo nồng đậm: Tiểu tiện nhân, ngươi chờ coi.
Hạ Thính Ngưng mày cũng chưa nhăn một chút, trực tiếp không nhìn đối phương. Chỉ nhẹ nhàng đứng dậy vỗ vỗ quần áo, đối với bà tử đang đánh bản tử nói “Tiếp tục đánh, không cho ngừng. Chờ đánh xong năm mươi bản tử mới có thể thả bọn họ đi.”
Thủy thị cũng đứng dậy theo, lo lắng nói “Ngưng Nhi, nương đi cùng con đi.” Cũng không biết lão phu nhân có phải nhân cơ hội khó xử Ngưng Nhi hay không, bà vẫn là cùng đi qua nhìn xem tương đối yên tâm.
Hạ Tử Vân cũng kéo lại ống tay áo Hạ Thính Ngưng, ý bảo hắn cũng muốn đi theo.
Hạ Thính Ngưng bất đắc dĩ, lắc lắc đầu nói “Không cần, nương. Ngài cùng đệ đệ đứng ở trong viện là tốt rồi, trước ngọ thiện con sẽ trở về, mọi người cứ thoải mái, không có việc gì.”
Nói xong liền xoay người bước đi, tất nhiên Thu ma ma cũng đi theo phía sau cùng nhau rời đi.
Mà Lí thị suốt một đường sốt ruột đi đến Xuân Hi cư, thẳng đến vào trong nhà bày ra một khuôn mặt bi thương khóc kể với Hạ lão phu nhân “Nương, ngài cần phải vì tức phụ(con dâu) làm chủ nha, tiểu tiện nhân Hạ Thính Ngưng kia cư nhiên dám đụng người bên cạnh con, còn trước mặt mọi người chống đối con. Điều này làm cho tức phụ hướng mặt chỗ nào phóng a, sau này làm sao quản được hạ nhân trong phủ nha.”
Nói xong nhìn đến Hạ lão gia ngồi ở một bên, càng là chạy vội đi lên nói “Lão gia, việc này ngài cũng không thể mặc kệ nha. Đây đều là Thủy thị dạy dỗ nữ nhi tốt a.”
Hạ lão gia vẻ mặt ghét bỏ lánh ra. Thiếu chút nữa liền giận xích ra tiếng, đây là lúc hắn không biết đâu, nếu không phải bà ta tự mình sai người đến Lê viện nháo loạn, đâu đến hiện tại không thoải mái, cư nhiên còn dám ác nhân cáo trạng trước.
Hạ lão phu nhân cũng là vẻ mặt xanh mét, phụng phịu quát “Câm miệng cho ta, ngươi còn có mặt mũi nói. Lúc trước ta nói với ngươi thế nào, bảo ngươi đừng đi Lê viện tìm phiền toái. Ngươi khen ngược, không chỉ có sai hạ nhân đi Lê viện cướp nguyên liệu nấu ăn, còn đương trường bị nhị nha đầu bắt được. Ta nhìn ngươi là cánh cứng rắn, ngay cả lời ta nói cũng không nghe xong. Nếu thực không bản lĩnh quản hạ nhân, vậy sớm làm giao đương gia quyền to, đến một bên thanh nhàn đi.”
Lí thị bị dạy bảo khiến sắc mặt cứng đờ, cả người đều ngây dại, qua hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại, thưa dạ nói “Tức phụ không dám.”
Hạ lão phu nhân hừ một tiếng “Không dám tốt nhất, còn không đứng qua một bên, thật sự là mất mặt xấu hổ.”
Trong lòng càng đối với chất nữ nhà ngoại này không thích nổi, lúc trước là nhìn trúng nàng dễ đắn đo, lại là người trong nhà, mới để Dục nhi thú nàng. Không nghĩ tới lại thú một người ngu xuẩn như vậy về, thời khắc mấu chốt nghĩ không rõ, cả ngày cũng chỉ biết tranh giành tình nhân, nửa điểm cũng không hiểu được nên vì Hạ phủ cùng tiền đồ của Dục nhi mà lo lắng.
Lí thị sắc mặt trắng bệch thối lui đến một bên đứng, bà gả vào Hạ phủ từng ấy năm tới nay, lão phu nhân này vẫn là lần đầu tiên trước mặt mọi người khiến bà không mặt mũi như vậy, ngay cả giao ra đương gia quyền to như vậy ngoan nói đều nói ra. Điều này làm cho trong lòng bà vừa kinh vừa sợ, càng cắn răng hận nổi lên Hạ Thính Ngưng.
Hạ Thính Ngưng vừa vào trong phòng, nhìn thấy đó là bức cảnh tượng này, Hạ lão phu nhân vẻ mặt tươi cười ngồi ngay ngắn ở trên sạp, Hạ lão gia ngồi ở phía dưới bên trái, mà Lí thị lại sắc mặt tái nhợt đứng ở một bên, sau khi nhìn thấy nàng trong mắt càng là tránh qua hận ý nồng đậm.
Nhìn thấy bộ dáng này của Lí thị, tuy rằng biết đối phương sợ là cáo trạng không thành công, ngược lại bị răn dạy một phen. Nhưng Hạ Thính Ngưng lại không cảm thấy vui sướng gì, nàng cũng sẽ không hồn nhiên cho rằng đây là bởi vì Hạ lão phu nhân yêu thương chính mình mới có thể làm như vậy.
Nàng chỉ thấy qua vài lần mặt, nói trắng ra là chỉ có chút mặt mũi tình tôn nữ cùng đối phương là chất nữ nhà ngoại nào có cái gì có thể sánh bằng, Hạ lão phu nhân làm như vậy, sẽ chỉ là có thâm ý khác.
Nghĩ rõ ràng này đó, khuôn mặt Hạ Thính Ngưng trầm tĩnh đi lên, đang muốn hành lễ. Lại bị Hạ lão phu nhân cười hề hề đánh gãy “Nhị nha đầu đến, mau ngồi xuống đi. Không cần lễ tiết nhiều như vậy, đều là người trong nhà.”
Hạ Thính Ngưng mày liễu nhẹ nhàng nhíu lại, cũng không ra vẻ chối từ, trực tiếp liền xoay người ngồi xuống ghế tựa. Nàng đổ muốn nhìn Hạ lão phu nhân trong hồ lô bán là thuốc gì.
Đợi sau khi Hạ Thính Ngưng ngồi xuống, Hạ lão phu nhân liền cười đến mặt mũi hiền lành nói “Nhị nha đầu a, chuyện lần này là mẫu thân cháu làm được không đúng, tổ mẫu vừa rồi cũng đã giáo huấn qua nàng. Tuy rằng cháu là vừa theo bên ngoài tiếp trở về, nhưng mấy ngày này khẳng định cháu cũng nhìn ra tổ mẫu vẫn là thật yêu thương tôn nữ báo bối cháu.”
Hạ Thính Ngưng thiếu chút nữa không bị lời này làm sặc chết, lão phu nhân này cũng thật biết trợn tròn mắt nói dối, sao nàng không nhìn ra đối phương đến cùng là sủng nàng cái gì. Không nói đến từ khi đến Hạ phủ, mỗi ngày khi đến thỉnh an Hạ lão phu nhân này áp căn liền không con mắt xem qua nàng, giữa hai người các nàng nói lời nói mười đầu ngón tay đều đếm được. Liền ngay cả chuyện nàng thay Hạ Liên tham tuyển không phải đều là lão phu nhân này giảo hợp sao. Sao bà ta lại dám dõng dạc nói ra loại lời nói này.
Hạ lão phu nhân lại tiếp tục trái lại tự tiếp tục mở miệng nói “Tổ mẫu cũng biết cháu hướng tới là người hiếu thuận, khẳng định là muốn nên báo đáp mấy ngày nay tới giờ tổ mẫu yêu thương cháu như thế nào. Tổ mẫu cũng không cần cầu khác, rất nhanh cháu sẽ đi Tĩnh vương phủ làm thiếp, ngày khác được sủng, cũng không thể quên Hạ phủ là gốc rễ của cháu. Đến lúc đó ở trước mặt Tĩnh vương thế tử nói tốt vài câu cho phụ than cháu, để hắn tìm cho phụ thân cháu chức quan to lộc hậu, có thể phong hầu đó là tốt nhất. Còn có hai muội muội kia của cháu, cháu làm tỷ tỷ nên tìm cho các nàng một cửa hôn nhân tốt. Tổ mẫu suy nghĩ cứ như vậy đều phải quốc công hoặc người của quận công phủ mới được, kém cỏi nhất cũng phải là thế tử hầu phủ. Còn có Vũ nhi, việc hôn nhân của hắn cũng không thể qua loa, cháu nên....”
Hạ lão phu nhân càng nói càng hăng say, quả thực là miệng lưỡi lưu loát, thao thao bất tuyệt.
Nghe lời nói của đối phương, Hạ Thính Ngưng chỉ cảm thấy đến hai chữ, thì phải là hoang đường. Hạ lão phu nhân này vô sỉ cùng da mặt dày nàng hôm nay xem như lĩnh giáo, cũng không kiểm điểm bản thân, nhìn xem Hạ phủ này đến cùng là dòng dõi gì, nhi tử của lão nhân gia bà chẳng qua chirclaf quan tứ phẩm.
Tại đây ‘Nói cười đều quyền quý, không lui tới bình dân’ trong kinh đô tính cái gì, liền bà ta cũng dám nghĩ để Hạ Liên cùng Hạ Dung gả vào danh môn vọng tộc đi. Còn dám nói cái gì ‘Kém cỏi nhất cũng phải là thế tử hầu phủ' loại chuyện ma quỷ này ra. Chính là gấp gáp đi cho người ta, chưa chắc ngioiwf ta đã muốn đâu.
Nàng đã nói thái độ Hạ lão phu nhân này đối nàng thế nào thay đổi đến một trăm tám mươi độ, thì ra đánh đúng là chủ ý này, muốn cho nàng đi Tĩnh vương phủ làm thiếp, thừa cơ ép lợi ích trên người nàng.
Bên tai giọng nói Hạ lão phu nhân vẫn luôn luôn vang lên không ngừng, Hạ Thính Ngưng càng nghe càng phiền, trực tiếp liền mở miệng ngắt lời nói “Lão phu nhân vẫn là thu hồi ý tưởng không thực tế này của ngài đi, chỉ bằng dòng dõi Hạ phủ, đừng nói là gả đến quốc công phủ như vậy, chính là đưa cho thế tử hầu phủ làm thiếp người ta cũng chưa chắc đã đồng ý. Ngài vẫn là thanh tỉnhclaij đi, mới sáng tinh mơ đã làm chút mộng tưởng hão huyền. Về phần phụ thân, ông ấy phải có bản lãnh hoàng thượng tự nhiên sẽ taeng quan cho ông ấy, nếu là không bản lãnh vậy thành thành thật thật làm quan tứ phẩm của ông ấy đi, loại chuyện phong hầu này đời này ông là đừng nghĩ.”
Nàng cho tới bây giờ liền không đem người Hạ phủ cho rằng thân nhân đối đãi, hiện tại lại muốn nàng trải đường cho những người này, không có cửa đâu, cửa sổ cũng không có. Nàng muốn thật sự là gả đến Tĩnh vương phủ, không quay đầu lại chỉnh chết bọn họ, những người này nên vụng trộm vui vẻ.
Hạ lão phu nhân chính nói được thâm tình dào dạt, dường như trước mắt đã xuất hiện ảo tưởng tốt đẹp của mình. Không nghĩ mộng đẹp lại bị Hạ Thính Ngưng nói mấy câu lạnh như băng đánh vỡ.
Trợn mắt “Ngươi đây là ý tứ gì, là muốn [ăn cây táo, rào cây sung], có phú quý liền bỏ người nhà qua một bên sao. Ngươi này hỗn trướng đại nghịch bất đạo.” Dám nói bà không thực tế làm mộng tưởng hão huyền, đây không phải là cự tuyệt mưu phúc lợi cho Hạ phủ dao, nha đầu chết tiệt này.
Hạ lão gia vừa nghe lời này cũng tức giận đến không được, vừa định mở miệng răn dạy nữ nhi vài câu. Nhưng một đôi mắt sắc bén của Hạ Thính Ngưng, khí thế vừa tăng lên nhất thời liền uể oải xuống, thành thành thật thật ngồi yên tại vị trí.
Hạ Thính Ngưng trừng mắt Hạ lão gia, người sau lập tức ánh mắt trốn tránh, đầu nghiêng qua một bên.
Hạ Thính Ngưng hừ lạnh một tiếng, thu hồi ánh mắt, tính ông ta thức thời, hôm nay nếu ông ta dám can đảm mở miệng, nàng không thiếu được muốn cho đối phương từ nay về sau không bao giờ có thể ở trước mặt hạ nhân Hạ phủ ngẩng đầu lên.
Tao nhã đứng dậy, Hạ Thính Ngưng vừa đi ra ngoài vừa nói “Chính là ý tứ trên mặt, bà thích nằm mơ vậy tự mình chậm rãi làm đủ đi, ta cũng không có thời gian rỗi ở chỗ này cùng bà.”
Nhìn đến Hạ Thính Ngưng dám lớn mật trực tiếp rời đi như vậy, Hạ lão phu nhân tức giận đến tay đều run lên đứng lên, Lí thị thừa cơ nói “Nương, người xem, tiểu chân này thật sự là đáng chết, thế nhưng ngay cả lời nói cuat ngài cũng không nghe xong. Nương, ngài cũng không thể liền buông tha nàng như vậy.”
Hạ lão phu nhân vỗ về ngực trừng hướng Lí thị “Câm miệng, hỗn trướng này nọ, chờ nàng vào Tĩnh vương phủ, đều có lúc khóc đến cầu ta.” Đến lúc đó xem bà thu thập bấy hiếu này thế nào.
Hạ lão gia ngồi ở một bên không dám mở miệng, vừa tới ông thực tại là có chút sợ nhị nữ nhi, vài lần trước đối nghịch ông cũng không có trái cây tốt mà ăn. Hơn nữa chuyện đi Tĩnh vương phủ làm thiếp ông cũng cảm thấy thực xin lỗi nữ nhi, nhưng không có lá gan nhìn ánh mắt đối phương.
Hai nữa ông thấy mẫu thân muốn được có chút quá mức, Liên nhi cùng Dung Nhi nếu có thể gả đến nhà quan lớn nhị phẩm làm chính thê, ông nằm mơ đều có thể cười tỉnh, về phần vương tôn công tử nào có nghĩ dễ dàng như vậy. Nương của ông thật sự là càng già càng hồ đồ, nói như vậy đều nói ra được.