........Mấy chức quan bỏ trống này bên trong có thể có vài cái chức quan béo bở đâu, ông không lợi dụng lần cơ hội này hoạt động chức quan, lại chờ lần sau đã có thể không biết phải chờ tới khi nào.
Hạ lão phu nhân nghe nói như thế, trong lòng cũng vừa động, nghĩ muốn đáp ứng yêu cầu của con hay không đây. Nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy không ổn, nhị nha đầu đã cùng bà trở mặt, cho dù đem nương của nàng nâng vì bình thê, cũng không thấy được sẽ giúp Dục Nhi nói tốt. Vẫn là chờ bà nắm được nhược điểm của đối phương trực tiếp áp chế tới cũng nhanh.
Nghĩ vậy, liền vẫy vẫy tay nói “Chuyện này không vội, chờ thêm vài ngày rồi nói sau.” Bà phải chạy nhanh kế hoạch mới được, sớm một chút bắt lấy nhược điểm của nhị nha đầu kia mới được.
Hạ lão gia há mồm còn muốn nói cái gì đó, nhưng thấy Hạ lão phu nhân một bộ biểu cảm không muốn bàn lại, cũng chỉ có thể nhắm lại miệng. Ông không rõ, cơ hội tốt như vậy, sao nương lại không chịu đồng ý để ông đem Lam Nhi nâng làm bình thê đây, cũng may cũng không có nói không, có hi vọng chỉ có thể chờ thêm mấy ngày ông lại nhắc tới.
Lí thị cũng là hạ tảng đá lớn trong lòng xuống, vẻ mặt lộ ra thở dài nhẹ nhõm một hơi. Vừa rồi bà thật sự sợ hãi lão phu nhân sẽ há mồm đáp ứng đâu, hiện tại xem ra, lão phu nhân đến cùng vẫn là hướng về bà, có thế này mới không có đáp ứng yêu cầu của lão gia.
Còn chưa chờ bà cao hứng xong, liền nghe được giọng nói lạnh lùng của Hạ lão gia “Ngươi hiện tại liền cùng Liên Nhi, Dung Nhi trở về phòng, phạt ngươi giam cầm ba tháng. Không có ta phân phó không cho đi ra.”
Nói xong liền vung tay áo đi rồi, lưu lại Lí thị vẻ mặt cứng đờ.
Ngày hôm sau, Hạ Thính Ngưng đợi ở trong phòng dùng đồ ăn sáng, tối hôm qua tiện nghi phụ thân kia của nàng lại ngủ lại ở Lê viện, nàng không muốn mới sáng tinh mơ đã nhìn thấy gương mặt khiến người ghét kia, liền sai hạ nhân đem đồ ăn sáng mang đến trong phòng đi.
Vừa cắn một miếng bánh mứt táo tổ yến ngọt ngào mĩ vị, Vãn Ngọc lại đột nhiên đi vào nói “Tiểu thư, Tĩnh vương thế tử lại tới nữa, lúc này đang chờ ở cửa hông đấy.”
Hạ Thính Ngưng vừa nghe vội vàng nuốt bánh mứt táo trong miệng xuống, vẻ mặt kinh ngạc, hắn không phải nói trước khi thành thân không nên gặp mặt sao? Sao lúc này sẽ đi tới?
Tuy rằng trong lòng nghi hoặc, nhưng Hạ Thính Ngưng vẫn đứng dậy, mang theo Vãn Ngọc đi ra ngoài.
Một đường đi đến cửa hông Hạ phủ, xe ngựa tinh xảo hoa mỹ vẫn đứng ở vị trí lần trước, thị vệ Thanh Vũ cũng đồng dạng đứng ở bên cạnh xe ngựa.
Sau khi nhìn thấy Hạ Thính Ngưng, hai tay ôm quyền làm cái lễ.
Hạ Thính Ngưng khẽ gật đầu, dưới sự nâng đỡ của Vãn Ngọc đi lên xe ngựa, xốc màn xe lên xoay người đi vào bên trong đi.
Trong toa xe vẫn là trang trí như lần trước gặp, Bách Lí Dung Cẩn đang an tĩnh ngồi ở bên trong. Nhìn thấy Hạ Thính Ngưng tiến vào, vươn tay trắng noãn thon dài kéo đối phương qua ngồi xuống bên người hắn.
Hạ Thính Ngưng cũng không để ý, sau khi ngồi vào bên người hắn liền ngẩng đầu hỏi “Dung Cẩn, sao huynh lại tới đây? Không phải nói trước khi thành thân không nên gặp mặt sao?”
Bách Lí Dung Cẩn lấy qua một cái lư hương ủ tay đưa tới trong tay nàng, cười yếu ớt nói “Vừa mới hạ triều, hôm qua sau khi Lý ma ma trở về đã đem chuyện đều nói với ta, liền nghĩ đi qua nhìn nàng.”
Tuy rằng biết nàng trí tuệ hơn người, hơn nữa Lý ma ma cũng nói đích mẫu kia cuat nàng vẫn chưa thể làm khó nàng, nhưng hắn vẫn muốn đi qua nhìn xem nàng, an ủi an ủi nàng.
Hạ Thính Ngưng ngẩn ra, lập tức lộ ra vẻ tươi cười đến “Ta không sao, các nàng không làm gì được ta. Trước sau gì chẳng qua cũng chỉ ở lại đợi mấy tháng thôi.”
Thì ra hôm nay hắn đi tới đây đó là bởi vì biết Lí thị làm khó dễ nàng, muốn cướp đoạt sính lễ của nàng, cho nên mới vừa hạ triều liền chạy tới.
Bách Lí Dung Cẩn ôn hòa nhìn Hạ Thính Ngưng, trong đôi mắt đẹp tràn đầy đau tiếc. Có loại xúc động muốn đem nàng ôm vào trong lòng, nhưng cuối cùng vẫn sửa lại nhẹ nhàng nắm tay đối phương.
Giọng nói ôn nhu dễ nghe vang lên “Đúng vậy, tiếp qua mấy tháng nàng sẽ gả cho ta. Ngày sau, nhất định sẽ không cho nàng chịu ủy khuất.”
Hạ Thính Ngưng mỉm cười gợi lên khóe môi, đối với Bách Lí Dung Cẩn nhẹ nhàng gật đầu. Nàng tin tưởng, người này sẽ làm đúng như lời hắn nói đối tốt với nàng.
Đột nhiên, Bách Lí Dung Cẩn vươn tay, cẩn thận lấy châu hoa tinh xảo Hạ Thính Ngưng cài ở trên tóc, cau mày nói “Sao lại hỏng rồi.”
Chỉ thấy trân châu trên thân châm đã sắp rớt xuống, liền ngay cả mã não làm cánh hoa cũng nứt ra rồi. Thật rõ ràng là bị rơi hỏng.
Hạ Thính Ngưng nhìn qua vừa thấy, cũng có chút nhíu mày. Hôm nay khi nàng mặc y phục cũng vẫn chưa chú ý châu hoa này, chính là khi soi gương cảm thấy giống như thiếu chút gì, liền tùy tay cầm lấy một cái châu hoa trong hộp trang sức cài lên, không nghĩ tới đúng là cái đã bị rơi hỏng rồi.
Bách Lí Dung Cẩn để sang một bên, nhợt nhạt cười “Đã hỏng rồi vậy không cần. Ngày mai ta mua cái mới cho nàng.”
Vừa nói vừa giúp Hạ Thính Ngưng vén lại tóc mai đen nhánh.
Hạ Thính Ngưng tùy ý đối phương động tác, nhẹ giọng nói “Vậy không cần, trong hộp còn có vài cái hình thức khác nhau.” Hắn có phân tâm này là đủ rồi.
Bách Lí Dung Cẩn cũng không trả lời, hỏi ngược lại “Hôm qua trong triều xử lý một đám quan viên, dư ra mấy chức quan quan trọng. Ta muốn hỏi nàng một chút, liệu có ý tưởng gì không?”
Hạ Thính Ngưng nghi hoặc nhìn về phía đối phương “Việc trong triều, vì sao hỏi ta có ý tưởng gì?” Chức vị quan trọng bỏ trống cùng nàng có quan hệ gì sao?
Bách Lí Dung Cẩn nhàn nhạt nói “Có rất nhiều quan viên muốn mượn lần này mưu cầu chức quan. Nàng, có thể tưởng tượng cho phụ thân của nàng thăng quan?” Nếu là nàng muốn, hắn có thể vì nàng an bày một hai.
Cha ta? Thăng quan? Hạ Thính Ngưng nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, thì ra Dung Cẩn là muốn hỏi nàng có ý tưởng để tiện nghi phụ thân của nàng mượn cơ hội thăng quan hay không, hơn nữa nghe giọng điệu này, như nàng nói muốn, hắn chỉ sợ sẽ gặp đi an bày một phen?
Hạ Thính Ngưng cười lắc lắc đầu nói “Không cần làm như vậy, nên thế nào an bày liền thế nào an bày. Chuyện của phụ thân, huynh không cần phải xen vào ông ấy. Quan hệ của ta và ông ấy cũng không tốt như vậy. Huynh không cần vì ta đi nhân nhượng ông ấy.”
Bách Lí Dung Cẩn trong mắt mỉm cười, hắn đổ thật không nghĩ tới Ngưng Nhi sẽ trả lời như vậy. Hắn nguyên bản còn muốn cho phụ thân nàng an bày một chức quan cao một chút, chỉ lĩnh bổng lộc, nhưng không có thực quyền lớn gì. Dù sao quyền hạn lớn nhất hắn có thể làm cũng chính là như vậy. Không nghĩ tới, Ngưng Nhi há mồm liền cự tuyệt.
Hạ Thính Ngưng mới không nghĩ nhiều như vậy, y nàng xem, con đường làm quan của tiện nghi phụ thân kia của nàng cũng chỉ có thể đi đến đây. Lại không có bản lãnh lớn gì, cho ông ta làm quan lớn không phải không công chiếm chức vị của người khác sao. Đến lúc đó, lấy bổng lộc lại làm không xong chuyện, không phải hại Dung Cẩn sao.
Nói như vậy, nàng cũng không vui, liền ra tiếng cự tuyệt. Đột nhiên lại nghĩ tới buổi sáng nàng nấu bát canh kia, lập tức liền đem chuyện này để qua sau đầu, xốc lên rèm cửa sổ xe gọi Vãn Ngọc nói “Vãn Ngọc, ngươi đi phòng bếp đem canh gà ô hạt dẻ trên bếp lò bưng tới đây.”
Vãn Ngọc nghe vậy gật gật đầu, vội vàng đi mau vài bước vào cửa hông Hạ phủ.
Hạ Thính Ngưng buông màn xe, quay đầu nói với Bách Lí Dung Cẩn “Huynh dùng bữa sáng chưa?”
Bách Lí Dung Cẩn nhẹ nhàng gật đầu. Hạ Thính Ngưng liền cười nói “Vậy lại ăn chén canh đi, đối với thân thể của huynh có lợi.”
Canh gà ô hạt dẻ này rất là thích hợp với người thể hư thiếu máu dùng ăn, với hắn mà nói vừa vặn tốt.
Vãn Ngọc rất nhanh đã đem một bát canh nóng bốc hơi nghi ngút bưng tới.
Sau khi Hạ Thính Ngưng tiếp nhận, đặt lên trên bàn trà trong toa xe. Cầm lấy bát lá sen thay Bách Lí Dung Cẩn múc một bát, nhẹ nhàng đưa đến trước mặt đối phương, ý bảo hắn thừa dịp nóng uống đi.
Ngửi mùi canh gà bay ra, Bách Lí Dung Cẩn cười tiếp nhận bát trong tay Hạ Thính Ngưng, cầm cái thìa múc một ngụm từ từ đưa vào trong miệng.
Uống xong một ngụm, hắn múc một thìa canh đưa tới bên môi Hạ Thính Ngưng.
Hạ Thính Ngưng kinh ngạc nhìn phía Bách Lí Dung Cẩn, chỉ thấy đối phương mỉm cười nhìn về phía nàng. Trong mắt có một loại thật mềm mại, giống bông vải gì đó.
Nàng nhẹ nhàng cười, hơi hơi mở miệng ngậm cái thìa.
Một chén canh gà nùng hương mĩ vị liền ở hai người phân mỗi người một thìa lại một thìa chậm rãi uống hết.
Cách một ngày, Hạ Thính Ngưng ở Vãn Ngọc hầu hạ đứng dậy rửa mặt chải đầu, mang theo vẻ mặt tâm tình tốt ngồi ở bên cửa sổ. Nhìn đám may trắng noãn trên trời, lộ ra nhợt nhạt tươi cười.
“Tiểu thư, bên ngoài có một người tự xưng là tỳ nữ Tĩnh vương phủ muốn gặp ngài, nói là phụng mệnh thế tử mà tới.” Cửa phòng bị nhẹ nhàng đẩy ra, Lục Vu đi đến bên cạnh Hạ Thính Ngưng nói.
Hạ Thính Ngưng có vẻ kinh ngạc, nhưng vẫn là nhẹ giọng nói “Cho nàng vào đi.” Dung Cẩn phaid người qua đây làm cái gì?
Lục Vu gật đầu lui ra ngoài, chỉ chốc lát, liền dẫn theo một nữ tử mặc xiêm y màu vàng đi đến.
Đối phương vừa vào cửa, liền cung kính có lễ hướng Hạ Thính Ngưng quỳ gối hành lễ “Hạ tiểu thư, nô tì là Vũ Sam, phụng mệnh thế tử tiến đến đưa chút đồ cho tiểu thư.”
Vừa dứt lời, liền đem hộp gỗ trên tay trình lên.
Lục Vu tự giác tiếp nhận hộp gỗ, đưa đến trước mắt Hạ Thính Ngưng.
Hạ Thính Ngưng nhẹ nhàng mở hộp gỗ ra, chỉ thấy bên trong nhưng lại để tới mười cái châu hoa xinh đẹp tinh xảo, không khỏi có chút sững sờ.
Hôm qua châu hoa của nàng hỏng rồi, hắn tự tay vì nàng lấy xuống, nói là hôm nay sẽ vì nàng mua cái mới, sau khi trở về nàng kỳ thật vẫn chưa đem chuyện này để ở trong lòng, không nghĩ tới, hắn lại vẫn nhớ kỹ.
Tỳ nữ tên Vũ Sam tiếp tục nói “Hôm qua sau khi thế tử trở về, liền mệnh các cửa hàng trang sức nổi tiếng kinh đô đem chau hoa có trong tiệm đưa đến Tĩnh vương phủ, tự mình chọn lựa hơn nửa canh giờ sau mới chọn ra mười cái này. Hôm nay trước khi xuất môn giao cho nô tì, riêng phân phó nô tì đem tới đưa cho Hạ tiểu thư.”
Những năm gần đây, nàng còn chưa bao giờ gặp qua thế tử sẽ đối với người nữ tử nào để bụng như vậy đâu.
Hạ Thính Ngưng từ trong hoảng hốt phục hồi tinh thần lại, ánh mắt ôn nhu nhìn qua châu hoa tinh xảo hoa mỹ này, cười yếu ớt nói “Ngươi trở về nói cho hắn, những thứ này ta thật thích.”
Có thể đem chuyện của nàng lúc nào cũng để ở trong lòng, đây là nàng phát hiện trên người hắn một ưu điểm khác.
Vũ Sam gật đầu “Chỉ cần Hạ tiểu thư thích liền tốt, nô tì cũng có thể trở về phục mệnh.”
Hạ Thính Ngưng hơi hơi nghiêng đầu nhìn về phía Vãn Ngọc, đối phương lập tức xuất ra hầu bao, cười nhét vào trong tay Vũ Sam, lại từ Lục Vu tự mình đưa ra khỏi phủ.
Vãn Ngọc nhìn châu hoa trong hộp gỗ, tán thưởng nói “Tiểu thư, những châu hoa này cũng thật xinh đẹp, vừa thấy chỉ biết là đồ tốt khó được, ngài cài lên khẳng định đẹp mắt.”
Tĩnh vương thế tử này đối với tiểu thư nhà nàng cũng thật tốt, hôm kia đưa tới sính lễ sẽ không cần nói. Tìm trong toàn kinh đô sợ là đều khó tìm đến nhà nào sẽ lấy những thứ quý trọng như vậy làm sính lễ. Lúc này lại tự mình chọn lựa châu hoa cho tiểu thư, có thể thấy được đối tiểu thư là thật sự dụng tâm.
Hạ Thính Ngưng cười yếu ớt nói “Khó được không phải là những châu hoa này, mà là phần tâm ý này của hắn.”
Châu hoa dù quý, chẳng qua cũng chỉ là vật chết. Nàng coi trọng, là hắn đối nàng một mảnh tấm lòng son.
Rõ ràng hôm qua mới vừa gặp mặt, không nghĩ tới lúc này, bởi vì một chút châu hoa xinh đẹp này, nàng nhưng lại cảm thấy có chút nhớ nhung hắn đâu. Vươn tay cầm lấy một cái châu hoa gắn trân châu mượt mà cầm lên, nhìn chính mình cười nhẹ trong gương, tại đây châu hoa làm nổi bật, tựa hồ so hôm qua còn muốn đẹp mắt hơn vài phần.
Trong phòng ấm áp, Hạ Thính Ngưng an tĩnh nằm ở trên giường có đệm da hồ mềm mại, hấp thu ấm áp mà da hồ mang lại.
Lúc này, Vãn Ngọc theo bên ngoài đẩy cửa phòng ra, đi đến trước mặt Hạ Thính Ngưng nói “Tiểu thư, tứ tiểu thư đến.”
Hạ Thính Ngưng nghe vậy nhẹ nhàng mở mắt ra, Hạ Thanh Hà? Nàng tới làm cái gì?
Tuy rằng cảm thấy có chút nghi hoặc, nhưng Hạ Thính Ngưng vẫn nói với Vãn Ngọc “Đi mời nàng vào đi.”
Dứt lời liền xốc chăn gấm len đứng dậy, lấy áo choàng màu trắng đặt ở một bên phủ thêm, nàng đổ muốn nhìn một chút Hạ Thanh Hà này đến tột cùng là vì chuyện gì mới có thể đi qua tìm nàng.
Chỉ chốc lát, Vãn Ngọc liền mang theo một nữ tử nhu nhược khả nhân đi đến.
Hạ Thính Ngưng đi đến trước bàn ngồi xuống, tiếp đón đối phương “Ngồi đi.”
Hạ Thanh Hà có chút khẩn trương đi đến trước mặt Hạ Thính Ngưng ngồi xuống, mở miệng hô một câu “Nhị tỷ tỷ.”
Hạ Thính Ngưng cũng không sĩ diện, đáp ứng rồi một tiếng, phân phó Vãn Ngọc nói “Mang trà lên, lại lấy chút điểm tâm tới.”
Vãn Ngọc phúc phúc thân nói “Vâng, tiểu thư.”
Hạ Thính Ngưng lại ngẩng đầu bất động thanh sắc đánh giá Tứ muội muội trên danh nghĩa của nàng liếc mắt một cái, chỉ thấy đối phương một thân xiêm y màu vàng nhạt, áo khoác vừa thấy là áo khoác da sóc. Trên đầu chỉ cài hai cái trâm cài đầu cùng vài cái châu hoa khéo léo.
Thoạt nhìn cuộc sống ở Hạ phủ trôi qua chẳng phải tốt lắm. Ngẫm lại cũng đúng, dựa theo tính tình của Lí thị, có thể để thứ nữ ăn được mặc được vậy mới thực kỳ lạ đâu.
Hạ Thanh Hà lúc này cũng đang vụng trộm đánh giá vị Nhị tủ tỷ chỉ thấy qua vài lần này. Đối phương có mày liễu tinh tế, sóng mắt lưu chuyển xinh đẹp, môi không đánh son mà tự hồng, da thịt tuyết trắng lộ ra màu đỏ ửng nhàn nhạt oánh nhuận, quả thật là đẹp đến mức tận cùng.
Khó trách Tĩnh vương thế tử kia sẽ nguyện ý thú vị Nhị tỷ tỷ cũng là thứ nữ như mình làm thê. Mỹ mạo như vậy, cho dù là đổi thành nam tử khác, chỉ sợ cũng rất khó không tâm động đi.
Nhìn nhìn lại trang trí trong phòng, cũng đều là những thứ tốt nàng chưa từng có được.
Lúc này, Vãn Ngọc bưng trà nóng cùng điểm tâm đi vào, nhẹ tay nhẹ chân bày biện lên trên bàn xong liền an tĩnh lui xuống.
Hạ Thính Ngưng bưng ly trà trước mặt mình lên nói “Uống trước ngụm trà nóng, lại ăn chút điểm tâm đi.”
Hạ Thanh Hà nghe vậy gật gật đầu, nâng ly trà lên yên lặng uống một ngụm, nước trà nóng bỏng vừa vào cổ, nàng liền cảm thấy thân mình coi như ấm áp chút. Lại gặp được trên bàn bày mấy thứ điểm tâm tinh xảo, do dự hồi lâu, vẫn là vươn tay cầm lấy một khối bỏ vào miệng.
Vị mềm mại, hương vị ngọt thơm, thật sự là ăn ngon cực kỳ, trong ngày thường nàng nào có cơ hội ăn đến thứ ngon như vậy đâu.
Nghĩ vậy, Hạ Thanh Hà không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Thính Ngưng, chỉ thấy đối phương cũng vươn tay cầm lấy một khối điểm tâm ăn, một chút cũng không có ý tứ ghét bỏ hoặc khinh thường nàng, có thế này thoáng yên lòng.
Châm chước mở miệng nói “Nhị tỷ tỷ, hôm nay muội đến đây là có chuyện muốn nói với tỷ.”
Hạ Thính Ngưng nghe vậy buông ly trà xuống, mỉm cười nói “Có chuyện gì cứ nói đi.” Nàng rất hiếu kỳ Hạ Thanh Hà này đến cùng là vì chuyện gì mới có thể đi tới đây tìm nàng.
Hạ Thanh Hà khẽ mím môi nói “Hôm qua lúc muội đi Xuân Hi cư thỉnh an, trong lúc vô tình nghe được tổ mẫu đang cùng mẫu thân thương lượng cái gì đó, hình như là muốn ở trên yến hội đại thọ sáu mươi của tổ mẫu vào mấy ngày sau, đối phó Nhị tỷ tỷ. Công việc cụ thể muội không nghe rõ, chỉ nghe đến tên Lí Hựu là chất tử(cháu) của mẫu thân.”
Nàng càng nghĩ, cảm thấy đây là một cơ hội cùng Nhị tỷ tỷ giao hảo. Dù sao thứ nữ như nàng, nếu muốn gả người tốt sẽ có cũng đủ trợ lực. Dựa vào Lí phu nhân đó là không có khả năng, hiện tại hi vọng duy nhất của nàng chính là vị tỷ tỷ giống nàng đều là thứ nữ này. Đối phương sắp gả vào Tĩnh vương phủ, nếu là có thể được đến nàng ấy trợ giúp, vậy chính mình thế nào cũng sẽ không gả được quá kém.
Hạ Thính Ngưng nhẹ nhàng nheo đôi mắt lại, không nghĩ tới động tác của lão phu nhân này lại nhanh như vậy, lúc này đã nghĩ ra phưng pháp tốt đối phó nàng.
Ngoéo khóe môi một cái, Hạ Thính Ngưng khẽ gật đầu nói “Hôm nay đa tạ Tứ muội muội đi lại báo tin.”
Nói xong liền đứng dậy, đi đến trước bàn gỗ mở ngăn kéo ra, theo bên trong lấy tấm ngân phiếu cùng một chút bạc vụn. Mang theo những thứ này đi trở về bên bàn, đem phóng tới trước mặt Hạ Thanh Hà.
Hạ Thanh Hà kinh ngạc nhìn về phía Hạ Thính Ngưng, nói “Nhị tỷ tỷ, đây là?”
Hạ Thính Ngưng nhợt nhạt cười “Những thứ này đều là muội nên được, thu đi. Sau này nếu có chỗ nao ta có thể giúp, thì sẽ giúp muội một phen.”
Hôm nay Hạ Thanh Hà lựa chọn đem chuyện này nói cùng nàng biết, giúp nàng một phen. Ngày sau cũng sẽ tìm cơ hội hồi báo trở về.
Hạ Thanh Hà lo lắng thật lâu sau, mới vươn tay đem ngân phiếu cùng ngân lượng thu vào trong lòng, đứng lên đáp tạ nói “Cám ơn Nhị tỷ tỷ.”
Nàng cùng mẫu thân của nàng ở trong Hạ phủ ngày cũng không thế nào tốt hơn, ngân phiếu cùng ngân lượng này quả thật đều là hiện tại nàng rất cần.
Hạ Thính Ngưng vẫy vẫy tay, lắc đầu nói “Trở về đi, miễn cho đợi bị người nhìn đến.”
Hạ Thanh Hà gật gật đầu, nhu thuận ra cửa phòng.
Đợi đối phương đi rồi, Hạ Thính Ngưng nhẹ nhàng nằm lên trên giường, gợi lên một chút tươi cười lạnh lùng, nàng đổ muốn nhìn đến lúc đó lão phu nhân cùng Lí thị đến tột cùng có thể bày ra xiếc gì.