Trên nền đá cẩm thạch, mảnh sứ vỡ cùng vài món tượng rối gỗ điêu khắc rơi đầy đất. Bách Lí Dung Kỳ đang dẫm trên băng ghế, một tay cầm lấy cái giá mà Bách Lí Dung Thần thì lại đang đứng ở trên mặt đất, gắt gao túm lấy xiêm y của ca ca. Hai người đều mang vẻ mặt kinh hoảng, khuôn mặt nhỏ béo đô đô trắng bệch, xem ra là đã bị dọa đến không nhẹ.
Hạ Thính Ngưng thấy thế cuống quít xốc chăn lên chạy xuống giường, đem Bách Lý Dung Kỳ còn đứng ở trên ghế bế xuống dưới, một phen kéo hai huynh đệ bọn họ qua, nhăn mày nói “Thế nào, có nơi nào bị thương hay không?” này, nếu bị thứ gì đó đập phải vậy đây cũng không phải là chuyện đùa.
Trong lúc Hạ Thính Ngưng đang kiểm tra xem Bách Lí Dung Kỳ và Bách Lí Dung Thần có bị thương hay không thì cửa phòng bị đẩy ra, đám tỳ nữ cuống quít vội vàng chạy tiến vào, nhìn mảnh sứ vỡ cùng tượng gỗ điêu khắc rơi đầy đất, bọn họ liền hai mặt nhìn nhau, sau lại nhìn thấy Bách Lí Dung Kỳ cùng Bách Lí Dung Thần trong lòng liền cả kinh.
Hai vị thiếu gia vào đây khi nào mà các nàng lại không biết?, lại liên tưởng đến đến đống hỗn độn này, mọi người chỉ thầm nói không tốt,“Bùm” Một tiếng tất cả đều quỳ trên mặt đất.
Lúc này hai tiểu gia hỏa mới từ trong kinh hách phản ứng lại, bọn họ “Oa oa” Hai tiếng sau đó liền nhào vào trong lòng Hạ Thính Ngưng khóc lớn lên.
Hạ Thính Ngưng vội vàng ôm bọn họ, vỗ nhẹ lưng an ủi nói “Ngoan, đã không có việc gì, đừng khóc.”
Một tiếng nổ vừa rồi khiến nàng sợ tới mức thiếu chút nữa hồn vía đều bay hết, càng đừng nói là hai tiểu gia hỏa này mới chỉ tám tuổi.
Hạ Thính Ngưng vừa dỗ dành bọn họ vừa chỉ huy đám tỳ nữ quét dọn sạch sẽ đống hỗn độn trên đất.
Một trận rối loạn qua đi, toàn bộ mảnh sứ vỡ đã được quét dọn sạch sẽ, đám tỳ nữ lại một lần nữa trở về quỳ xuống trên đất.
Bách Lí Dung Kỳ và Bách Lí Dung Thần đi đến bên người Hạ Thính Ngưng, thỉnh thoảng lại khóc thút thít, Vãn Ngọc nghe tin liền chạy tới tự mình nhanh chóng hầu hạ Hạ Thính Ngưng rửa mặt chải đầu.
Sau khi rửa mặt xong, Hạ Thính Ngưng phân phó nói “Đi lấy chậu nước khác đến.” Vãn Ngọc nhẹ nhàng gật đầu, bưng chậu bước ra khỏi phòng.
Hạ Thính Ngưng quay đầu nhìn Bách Lí Dung Kỳ và Bách Lí Dung Thần nói “Hiện tại nên nói cho đại tẩu biết, vừa rồi các đệ đã làm gì?”
Cư nhiên làm ra tiếng vang ‘Kinh thiên động địa’ như vậy.
Bách Lí Dung Kỳ hút hút cái mũi nhỏ, khóc thút thít nói “Kỳ nhi muốn lấy lọ mật ở trên nhưng dẫm lên ghế rồi vẫn không với tới, liền chỉ có thể bắt lấy cái giá kia.”
Bách Lí Dung Thần bổ sung thêm “Ca ca dùng quá sức, cái giá vừa động, đồ để trên đó đều rơi xuống đất hết.”
Hạ Thính Ngưng nghe vậy chỉ cảm thấy có chút dở khóc dở cười, đánh rớt bể nhiều đồ sứ đồ cổ như vậy, hóa ra là vì lấy lọ mật.
Vãn Ngọc bưng nước vào nghe xong cũng có chút buồn cười, làm ra động tĩnh lớn như vậy lại chỉ vì lọ mật kia.
Hạ Thính Ngưng nhẹ lắc đầu, bất đắc dĩ nói “Các đệ nha, đợi lát nữa sẽ tính toán với các đệ, trước rửa mặt đi, khóc bẩn hết rồi.”
Vãn Ngọc nghe vậy vội vàng vắt khô khăn mặt, thay Bách Lí Dung Kỳ và Bách Lí Dung Thần lau mặt.
Hạ Thính Ngưng quay đầu nhìn về phía đám tỳ nữ đang quỳ trên mặt đất, trầm giọng nói “Hai vị thiếu gia tiến vào khi nào, vì sao không có người thông báo? Các ngươi đều đã làm gì?”
Nếu như có người thông báo, nàng như thế nào có thể không biết hai tiểu gia hỏa này đã vào phòng, cũng liền sẽ không để bọn họ tự cái chuyển ghế trèo lên lấy mật. Cũng may đồ vật trên cái giá không rơi trúng bọn họ, bằng không hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Nghĩ vậy, hai mắt Hạ Thính Ngưng càng chậm rãi híp lại “Các ngươi tốt nhất cho ta một lời giải thích hợp lý.”
tỳ nữ cầm đầu nhẹ nhàng cúi đầu nói “Hồi thế tử phi, bởi vì nô tỳ làm rớt châu hoa nên nhất thời nóng vội liền nhờ Thúy Liên giúp nô tì cùng đi tìm, lúc gần đi đã phân phó Ngân Thu và Ngân Hạ hảo hảo canh giữ ở cửa.”
Hạ Thính Ngưng nghe vậy nhẹ nhàng nheo hai mắt lại, nhìn tỳ nữa này quỳ gối trước nhất phương tỳ nữ, thản nhiên nói “Tuyết Tú, ngươi cùng Vũ Sam đều là tỳ nữ cận thân đi.”
Tỳ nữ ở triều đại này cũng không phân nhất đẳng hoặc nhị đẳng, chỉ có cận thân, thiếp thân và bình thường. Địa vị của tỳ nữ cận thân cùng tỳ nữ thiếp thân tương đương nhau, chẳng qua người trước quản các loại chuyện vặt trong viện, người sau lại quản nhu cầu hằng ngày của chủ tử. Nhưng cả hai lại có quyền lực chỉ huy tỳ nữ bình thường.
Mà Tuyết Tú cùng Vũ Sam vừa vặn là tỳ nữ cận thân, chính mình vừa mới gả qua, cũng không biết các nàng làm việc như thế nào, vô duyên vô cớ cũng không tiện tước lấy chức của hai người này, nên nàng chỉ có thể để Vãn Ngọc và Lục Vu làm tỳ nữ thiếp thân bên người mình.
Hôm nay xem cử chỉ của Tuyết Tú, hẳn là đã dưỡng ra một chút tính khí của chủ tử đi.
Tuyết Tú nghe vậy, chỉ tiếp tục buông xuống đầu, không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp “Hồi thế tử phi, nô tì đúng là tỳ nữ cận thân.”
Hạ Thính Ngưng nhẹ nhàng kéo khóe môi lên, chậm rãi nói “Châu hoa rớt, ngươi liền dẫn người đi tìm, ở trong mắt ngươi, chủ tử như ta đúng là không trọng yếu bằng một cái châu hoa trên đầu ngươi? Ta cũng muốn hỏi một chút, đây là do ma ma nào dạy ngươi quy củ.”
Tuyết Tú cả kinh, cả người nhất thời cứng đờ, cắn môi dưới không biết nên nói cái gì cho phải. Lúc trước thế tử không có quan tâm quá nhiều tới nàng và Vũ Sam, lại càng không để các nàng phải luôn canh giữ ở cửa, cho nên mỗi ngày nàng đều vô cùng tự do. Cũng bởi vì vậy ở Thanh Lan Viện nhàn tản đã quen, hôm nay cái châu hoa nàng yêu thích nhất không thấy, nàng mới có thể vội vàng dẫn người đi tìm, không nghĩ tới lại xảy ra loại sự tình này.
Hai mắt Hạ Thính Ngưng hơi đổi, tiếp nhận trà do Vãn Ngọc đưa qua, khí định thần nhan nói “Thế nào? Á khẩu không trả lời được?”
Tranh thủ thời gian, từ ý rời bỏ cương vị công tác dẫn người đi tìm châu hoa cũng liền thôi, nhưng cư nhiên lại còn dám ở trước mặt nàng lớn tiếng phản bác. Tính tình này, đều đã muốn vượt qua tiểu thư quan gia đi.
Tuyết Tú cắn chặt răng, chỉ phải cúi đầu nhận sai nói “Nô tì biết sai, thỉnh thế tử phi trừng phạt.”
Hạ Thính Ngưng nâng tay mở nắp chén trà, hai mắt hơi trầm xuống nói “Vậy đem ngươi giáng làm tỳ nữ bình thường, tự mình đi ra ngoài lĩnh hai mươi bản tử đi.”
Nhận sai đều nhận tâm không cam tình không nguyện như vậy, đem chính mình làm thành cái gì. Xem ra trước đây tại Thanh Lan Viện đã quen với những ngày lành nên ngay cả bổn phận cũng đều quên mất. Tuy rằng nàng không có không đem hạ nhân làm người, nhưng là tuyệt sẽ không để tuỳ ý các nàng làm càn.
Tuyết Tú cảm thấy trầm xuống, trong mắt tràn đầy không thể tin, nàng đều đã nhận sai, thế tử phi lại vẫn đem nàng giáng làm tỳ nữ bình thường, hơn nữa còn muốn đánh nàng hai mươi bản tử.
Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Hạ Thính Ngưng, nàng tự biết không thể nói ra lời phản bác, bằng không chỉ biết đổi lấy càng là trừng phạt thêm nghiêm khắc, lúc này cũng chỉ có thể cố nén oán khí và bất mãn trong lòng lui đi ra ngoài.
Hạ Thính Ngưng lại ngước mắt nhìn về phía hai tỳ nữ khác nói “Còn các ngươi, vì sao không canh giữ ở cửa ?”
Tỳ nữ tên Ngân Hạ cúi đầu thân thể run rẩy nói “Hồi thế tử phi, nô tì quá mót muốn đi nhà xí, nhưng sắc trời có chút tối, nô tì sợ hãi nên liền kéo Ngân Thu đi cùng. Thời gian rời đi bất quá chỉ một hồi, không nghĩ tới hai vị thiếu gia lại đi vào. Nô tì biết sai, còn thỉnh thế tử phi trừng phạt.”
Nói xong lời cuối cùng, càng là đối với nền gạch dập đầu đầu lên.
Ngân Thu cũng đồng dạng cầu xin tha nói “Nô tì cũng biết sai rồi, cầu thế tử phi khoan thứ cho nô tỳ lần này.”
Hạ Thính Ngưng nhẹ nhàng uống một ngụm trà, nhuận nhuận giọng nói “Niệm tình các ngươi vi phạm lần đầu, lúc này liền tạm thời bỏ qua cho các ngươi, đều đi xuống lĩnh hai mươi bản tử đi, nhớ thật kỹ, nếu như lại có lần sau, ta đã có thể không dễ nói chuyện như vậy.”
Hai người vội vàng dập đầu tạ ơn nói “Tạ thế tử phi khai ân, nô tì cũng không dám nữa.”
Sau khi cho hai người lui, trên đất cũng chỉ còn lại tỳ nữ tên Thúy Liên vẫn đang quỳ.
Hạ Thính Ngưng bình tĩnh nhìn đối phương, Thúy Liên chỉ cảm thấy trong lòng một trận phát run, vội vàng dập đầu cầu xin tha thứ nói “Thế tử phi, nô tì biết sai rồi, thỉnh thế tử phi khai ân.”
Hạ Thính Ngưng nhẹ nhàng dời đi tầm mắt, thản nhiên nói “Đi xuống lĩnh mười bản tử đi.”
Thúy Liên nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, vội vàng dập đầu tạ ơn lui ra.
Hạ Thính Ngưng liếc mắt nhìn bóng lưng đối phương rời đi, Thúy Liên này, nàng thật đúng không tiện phạt nàng quá nặng, dù sao đối phương cũng chỉ là một tỳ nữ bình thường, không có quyền không nghe phân phó của Tuyết Tú. Nhưng nàng lại quả thật đã phạm vào sai lầm, chính mình cũng chỉ nên phạt nhẹ nàng là được.
Hạ Thính Ngưng lại nhìn Bách Lí Dung Kỳ cùng Bách Lí Dung Thần ngồi ở bên cạnh, điểm nhẹ vào cái mũi của bọn họ một chút nói “Các đệ nha, về sau không được làm chuyện nguy hiểm như vậy, muốn lấy gì, liền cùng tỳ nữ nói một tiếng, mọi việc đều phải lượng sức mà làm, đã biết chưa.”
Hai tiểu gia hỏa gật đầu như dã tỏi, cái miệng nhỏ nhắn béo đô đô mở ra nói “Đã biết, đại tẩu.”
Đáp ứng qua đi, Bách Lí Dung Kỳ lại ngưỡng khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp nói “Đại tẩu, cái gì gọi là lượng sức mà làm?”
Bách Lí Dung Thần cũng nghiêng đầu nhìn Hạ Thính Ngưng, trong mắt đều tràn đầy nghi hoặc, hắn cũng không hiểu đây là có ý tứ gì.
Hạ Thính Ngưng cười giải thích nói “Lượng sức mà làm là ý chỉ dựa theo sức lực của chính mình để làm, giống như các đệ rõ ràng không với được lọ mật, cho dù đã dẫm lên trên ghế cũng không với được, cái này nói lên hiện tại căn bản các đệ không có đủ năng lực để lấy lọ mật kia, lúc này không nên cậy mạnh, mà hẳn là nên nhờ người khác giúp đỡ các đệ, cái này gọi là lượng sức mà làm.”
Hai tiểu gia hỏa nghe vậy đều là ngoan ngoãn gật đầu.
Hạ Thính Ngưng vỗ nhẹ bọn họ nói “Tốt lắm, chuyện hôm nay dạy cho các đệ một cái đạo lý như vậy, về sau các đệ đều phải nhớ kỹ.”
Hai tiểu phì đoàn trùng trùng gật đầu cam đoan nói “Kỳ nhi nhất định sẽ nhớ kỹ.”“Thần nhi cũng sẽ.”
Hạ Thính Ngưng thản nhiên cười “Vậy trước tiên hai đệ hãy ngoan ngoãn chờ ở nơi này, đại tẩu đi làm cho các đệ một chút đồ ăn sáng.”
Dung Cẩn sợ là còn phải trễ một chút mới có thể trở về, mà hai tiểu gia hỏa sợ là đã đói không chịu được.
Bách Lí Dung Kỳ cùng Bách Lí Dung Thần đều sáng mắt lên gật đầu nói tốt, bọn họ thích nhất đồ ăn đại tẩu làm.
Sau khi Tuyết Tú lĩnh đủ hai mươi bản tử, liền được vài cái tỳ nữ nâng trở về phòng.
Vũ Sam đang ở trong phòng thêu thì nhìn thấy Tuyết Tú bị nâng trở về, liền bị hù nhảy dựng, vội vàng hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Vài tỳ nữ sau khi an bài tốt cho Tuyết Tú, mới nhỏ giọng hướng Vũ Sam giải thích chuyện sáng nay phát sinh. Diễn Đàn Lê Qúy Đôn, edit:..Lam Thiên..
Vũ Sam nghe được liền cảm thán, chỉ để cho tỳ nữ đi xuống. Chính mình lại đi tới bên giường Tuyết Tú. Hai mươi bản tử cũng không nhẹ, từ trước tới nay Tuyết Tú lại chưa làm qua việc nặng, thân thể có thể nói là được nuông chiều, mới hơn mười bản tử đi qua đã đau đến ngất đi.
Vũ Sam thấy thế chỉ có thể lắc lắc đầu, lẳng lặng ngồi ở bên giường chờ nàng tỉnh lại.