Mục lục
Thứ Nữ Đương Gả: Nhất Đẳng Thế Tử Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: voi còi

Sau khi Thủy thị nghe được lời nói của Hạ Thính Ngưng trên mặt có vẻ hơi dại ra, nữ nhi bao lâu nhận thức thế tử Tĩnh vương, sao bà lại không biết?

Thủy thị vội vàng hỏi nguyên do, Hạ Thính Ngưng đành phải giải thích nói “Lần trước khi ra phủ vì ngài bốc thuốc, ở trong tửu lâu ngẫu ngộ (tình cờ gặp). Việc này nương sẽ không cần lo lắng, nữ nhi đều có biện pháp, nhất định sẽ không đi làm thiếp cho Tĩnh vương phủ.”

Thủy thị hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, có thế này mới thoáng yên lòng, lại nói “Con thật sự có biện pháp sao? Cũng không thể lừa gạt nương nha.”

“Sẽ không, nữ nhi thật sự có biện pháp, nương cứ yên tâm tốt lắm.” Hạ Thính Ngưng đối với Thủy thị luôn mãi cam đoan.

Sau lại dỗ bà nằm xuống nghỉ ngơi, Thủy thị nghĩ lại hôm nay bị đả kích, chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần mỏi mệt. Dưới sự dụ dỗ của nữ nhi liền dính vào gối đầu ngủ.

Hạ Tử Vân đứng ở bên cạnh hốc mắt hồng hồng nhìn Hạ Thính Ngưng, mang theo một chút giọng mũi nói “Tỷ, tỷ thật có biện pháp sao, vẫn là lừa Vân Nhi?” Hắn nghe được lúc mẫu thân khóc sướt mướt đã nói, biết tỷ tỷ là muốn đi làm thiếp nhà người khác. Hơn nữa đối phương thân mình không tốt, sợ là sống không lâu, đến lúc đó tỷ tỷ sẽ thủ tiết. Nghĩ đến đây, hắn chỉ cảm thấy khổ sở cực kỳ, rất nghĩ giống nương giống nhau khóc ra.

Hạ Thính Ngưng đau lòng nhìn bộ dáng đáng thương đệ đệ lã chã chực khóc, chỉ phải ôm lấy hắn nhẹ dỗ  “Ngốc Vân Nhi, tỷ tỷ đương nhiên là có biện pháp mới có thể nói như vậy. Ngươi nha, cũng đừng lo lắng, chuyện này qua mấy ngày sẽ giải quyết.”

Thật vất vả mới an ủi đệ đệ, Hạ Thính Ngưng một trương mặt lạnh mang Vãn Ngọc về tới trong phòng.

Sau khi vào nhà, Vãn Ngọc dẫn đầu nhịn không được hỏi “Tiểu thư, hiện tại phải làm sao bây giờ nha? Chẳng lẽ thật đúng muốn đi làm thiếp ở Tĩnh vương phủ?”

Hạ Thính Ngưng hừ lạnh một tiếng “Làm thiếp? Điều này sao có thể, trong từ điển của ta hướng đến liền không có chữ thiếp này. Ngươi phân phó đi xuống, để người Noãn Yên lâu chặt chẽ chú ý cùng hỏi thăm chuyện thế tử Tĩnh vương. Còn có, ta nhớ được lần trước Tĩnh vương phi đi Mỹ Nhân đường mua son, là Hồng Âm hầu hạ. Sai người nói cho nàng ấy, kêu nàng tìm cách theo tỳ nữ bên người Tĩnh vương phi tìm hiểu chút tin tức.”

“Nô tì phải đi ngay làm.” Vãn Ngọc cúi người sau đó vội vàng đi ra ngoài.

Còn lại Hạ Thính Ngưng một người ngồi ở trên giường, ánh mắt đen tối không rõ.

Từ lúc các nàng vào phủ, nàng còn có chút kỳ quái, bằng tính tình của Lí thị vì sao lại nửa điểm cũng không khó xử các nàng. Thì ra dúng là còn tồn tâm tư như vậy.

May mắn lần này đối tượng là thế tử Tĩnh vương, nam nhân tình cờ gặp ở ‘Túy hương lâu’ cũng ra tay cứu nàng.

Nghĩ đến là hắn, nàng liền thoáng yên tâm. Tuy rằng chỉ gặp mặt một lần, nghiêm túc mà nói nàng cũng không hiểu biết hắn, nhưng bằng quan sát cùng cảm giác lúc đó, nàng cũng có thể đoán được ra đối phương đều không phải cái loại khó chơi, người không nói đạo lý.

Tương phản là, tuy rằng thoạt nhìn hắn có chút đạm mạc, đối với người khác cũng không thích thân cận, nhưng nàng chính là không hiểu có một loại trực giác, hắn sẽ không khó xử người khác. Ít nhất, sẽ là không khó xử nàng.

Huống hồ ngày ấy nàng còn vì hắn bắt mạch, mở phương thuốc. Nếu như mỗi ngày hắn đều có đúng giờ dùng dược thiện, nghĩ đến hiện tại hẳn là đã phát hiện thân thể của mình dần dần tốt lên đi.

Bằng vào hai điểm này, nàng muốn đối phương hủy bỏ chuyện lần này liền sẽ không có khó khăn gì. Hiện tại chỉ cần làm cho người tìm hiểu được hành tung của hắn, tìm thời cơ cùng hắn nói chuyện chút thì tốt rồi.

Về phần Lí thị kia. Hạ Thính Ngưng nghĩ đến đối phương, ánh mắt tựa như băng sương làm cho người ta khắp cả người phát lạnh. Nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua người này, đã dám tính kế nàng, vậy phải có chuẩn bị trả giá đại giới.

Xuyên qua hành lang điêu khắc tinh xảo, mới từ thư phòng xử lý xong công vụ Bách Lí Dung Cẩn về tới Thanh Lan viên, vừa đẩy cửa phòng của mình, liền phát hiện trong không khí tràn ngập một cỗ mùi ngọt ngấy. Làm cho người ta cảm thấy rất quen thuộc.

Bách Lí Dung Cẩn không khỏi ngẩn ra, loại mùi thơm ngọt này, là mật nàng đưa cho hắn.

Thanh Vũ đứng ở phía sau hiển nhiên cũng ngửi thấy được trong phòng tản ra mùi này, sắc mặt khẽ biến, đây chính là lọ mật mà thế tử mỗi ngày đều phải dùng nha.

Bách Lí Dung Cẩn nhấc chân đi vào trong phòng, quả nhien nhìn thấy lọ mật trên bàn bên cạnh có hai cái đầu nhỏ tròn tròn đang dựa vào nhau, tay nhỏ bé béo mũm mĩm đang cầm lấy một cái thìa, ngươi một ngụm ta một ngụm múc mật trong lọ cho vào mồm, ăn được bất diệc nhạc hồ.

Thanh Vũ quá sợ hãi “Tam thiếu gia, tứ thiếu gia.”

Nghe được tiếng kêu của Thanh Vũ, hai cái đoàn mập mạp ngẩng đầu, nhìn đến Bách Lí Dung Cẩn đã trở lại, lập tức vui vẻ ra mặt ‘Đặng’‘Đặng’‘Đặng’  chạy tới trước mặt đối phương, hai gương mặt béo phì mũm mĩm giống nhau như đúc nhìn phía Bách Lí Dung Cẩn, trăm miệng một lời nói: “Đại ca, huynh đã trở lại.”

Bách Lí Dung Cẩn nhuyễn hạ tâm, vươn hai tay sờ sờ đầu của bọn họ, gật gật đầu xem như trả lời.

Đây là thân đệ đệ của hắn, lớn kêu Bách Lí Dung Kỳ, nhỏ kêu Bách Lí Dung Thần. Hai cái tiểu gia hỏa bộ dạng giống nhau như đúc, là một đôi song sinh tử năm nay chỉ có tám tuổi.

Bách Lí Dung Thần giơ lọ mật, ánh mắt sáng quắc nói “Đại ca, mật này thật ngọt a, ăn thật ngon.”

Bách Lí Dung Kỳ cũng dùng sức gật gật đầu, túm ở tay áo Bách Lí Dung Cẩn “Kỳ nhi cũng rất thích đấy.”

Bách Lí Dung Cẩn nhìn nhìn lọ mật, bên trong mật sớm hết không có mấy, sợ là hơn phân nửa đều vào trong bụng hai cái đệ đệ này của hắn.

Thanh Vũ xem lọ mật chỉ còn lại có một chút để, vội la lên “Thế tử, này....” Bệnh của Thế tử thật vất vả có khởi sắc, hiện tại mật lại đều bị ăn sạch, vậy phải làm sao bây giờ?

Bách Lí Dung Cẩn nhìn hai đệ đệ béo mập giống nhau, chỉ khẽ lắc đầu nói “Không sao, đi tìm chút mật khác đến là tốt rồi.” Bọn đệ đệ còn nhỏ, lại thích ăn. Việc này không thể trách bọn họ.

Thanh Vũ cau mày nói “Nhưng mật kia thoạt nhìn cùng trong ngày xưa ăn căn bản không giống nhau, nếu vô dụng thì phải làm sao bây giờ?” Mật Hạ tiểu thư cho hiện ra màu hổ phách trong suốt, ngửi lên thấy mọt trận mùi hoa nồng đậm. Ai biết có phải đặc biệt ủ hay không.

“Ăn mấy ngày thử một lần sẽ biết, đi xuống đi.” Bách Lí Dung Cẩn vẫy vẫy tay, rõ ràng là không muốn nghe Thanh Vũ nói thêm nữa.

Bách Lí Dung Kỳ nhìn bóng lưng Thanh Vũ rời đi, có chút khiếp sợ nói “Đại ca, có phải Kỳ nhi ăn không nên ăn gì đó hay không nha?” Thị vệ của dại ca nhìn lọ mất giống như bảo bói vậy, hắn cùng đệ đệ có phải không cẩn thận làm việc gì sai hay không.

Bách Lí Dung Thần cũng mở to một đôi mắt đen lúng liếng ánh mắt có chút dáng vẻ lo lắng.

Bách Lí Dung Cẩn ôn hòa nhìn bọn họ, cười yếu ớt nói “Không có, chính là một lọ mật mà thôi, đại ca đã làm cho người ta lại đi lấy. Hôm nay các đệ tới đây, là có chuyện gì sao?” Hắn khôn khéo dời đi lực chú ý của hai cái đệ đệ.

Quả nhiên Bách Lí Dung Kỳ nhớ tới chuyện hôm nay đến muốn tìm đại ca, ghé vào trên đùi Bách Lí Dung Cẩn hỏi “Đại ca, nương nói huynh sẽ có đại tẩu. Đại tẩu có phải không thích bọn đẹ hay không nha?” Hắn cùng đệ đệ đều rất béo, sau lưng luôn có người cười bọn họ, nhị tẩu thoạt nhìn cũng không thích họ.

Bách Lí Dung Thần cũng đồng dạng vẻ mặt lo lắng, nghe nương nói đại ca rất nhanh sẽ cưới đại tẩu, hắn cùng ca ca đều rất lo lắng đại tẩu lại không thích bọn họ. Đã nghĩ đi tới hỏi đại ca một chút.

Bách Lí Dung Cẩn ngẩn ra, nhìn ánh mắt lo lắng của hai đệ đệ, cảm thấy có chút đau lòng.

Vươn tay đem bọn họ ôm vào trong lòng nói “Sẽ không, đại tẩu của các đệ sẽ rất thích các đệ, nhưng lại sẽ giống đại ca yêu thương các đệ.”

“Thật vậy chăng?” Hai cái tiểu gia hỏa ánh mắt nhất tề sáng ngời, cái miệng béo đô đô cười toe toét.

Bách Lí Dung Cẩn cực kì khẳng định gật đầu “Đương nhiên, đại ca còn có thể lừa các đê hay sao. Đã nhiều ngày kinh đô mở gian tửu lâu mới, nghe nói đồ ăn thật không tệ. Ngày mai lúc đại ca hạ triều sẽ mua một ít mang về cho các đệ được chứ?”

“Tốt tốt.” Vừa nghe đã có ăn ngon gì đó, hai cái tiểu phì đoàn lập tức vỗ tay hoan hô nói.

Nhìn khuôn mặt hai đệ đệ thiên chân vô tà tươi cười, lại nghĩ đến lời bọn họ vừa nói, Bách Lí Dung Cẩn không khỏi có chút cảm xúc.

Nếu là nàng, chắc chắn cùng hắn yêu thương hai đệ đệ này đi. Không biết vì sao, trong lòng hắn chính là có chắc chắn như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK