Lí thị chỉ phải thưa dạ ứng vài câu.
Hạ Liên mặt ngoài nhàn tĩnh ngồi ở một bên nghe, trong lòng kì thực âm thầm vui mừng. Chuyện này nàng cũng biết đến. Mấy ngày trước đây trong cung truyền đến tin tức, nói là muốn thay Tĩnh vương thế tử Bách Lí Dung Cẩn chọn lựa người có bát tự xứng đôi thành thân xung hỉ, hoàng hậu hạ chỉ quan viên từ ngũ phẩm trở lên muốn báo ngày sinh tháng đẻ của nữ nhi có độ tuổi vừa đủ ít nhất một người tiến cung.
Bách Lí Dung Cẩn là đứa bé sinh non, nhiều bệnh tật, thân thể gầy yếu, ăn bao nhiêu dược liệu quý báu cũng không thấy tốt lên. Bây giờ đã hai mươi tuổi vẫn chưa lập gia đình thân.
Nghe nói nửa năm qua thân mình hắn càng ngày càng suy yếu. Tĩnh vương phi gấp đến độ không còn cách nào khác, mới nghĩ ra biện pháp cho con đón dâu xung hỉ.
Tuy rằng Bách Lí Dung Cẩn này thân là Tĩnh vương thế tử, thân phận tôn quý. Nhưng từ xưa đến nay phàm là vốn sinh ra đã kém cỏi phần lớn đều sống không quá hai mươi tuổi. Những phu nhân quan lớn này có người nào nguyện ý đem đích nữ chính mình gả cho một người bệnh sắp chết. Mà chức quan thấp hoặc là nữ nhi nhà thương nhân, Tĩnh vương phi lại cảm thấy không xứng với con của chính mình.
Bởi vậy, muốn cưới không chịu gả, muốn gả lại không chịu cưới. Tĩnh vương phi đành phải cầu đến tỷ tỷ ruột thịt của bà, cũng chính là đương kim hoàng hậu nương nương.
Tất nhiên Hoàng hậu là đau lòng thân muội muội của mình cùng cháu ngoại trai, cùng hoàng thượng cầu ân điển, hạ chỉ để những quan viên từ ngũ phẩm trở lên ít nhất muốn báo lên ngày sinh tháng đẻ của nữ nhi vừa độ tuổi tiến cung tham tuyển.
Trùng hợp Hạ phủ chỉ có tuổi của Hạ Liên thích hợp, Lí thị là trăm ngàn lần không đồng ý nữ nhi của mình bị tuyển, gả cho ma ốm Tĩnh vương thế tử kia. Sốt ruột mấy ngày mới nghĩ ra kế thay mận đổi đào, đem ngày sinh tháng đẻ của Hạ Thính Ngưng có tuổi xấp xỉ báo tiến cung, để nàng thay thế Hạ Liên đi tham tuyển.
Hạ Liên cuối cùng chính tai nghe được tổ mẫu đáp ứng yêu cầu của mẫu thân, không cho nàng đi tham tuyển. Mặt mày đều có vui sướng, cuối cùng thoát khỏi khả năng gả cho ma ốm. Về phần Hạ Thính Ngưng kia, chỉ có thể nói mệnh nàng
không tốt. Nhưng mà có thể có cơ hội vì chính mình chắn họa, coi như là phúc phận của nàng.
Hạ Dung ở một bên nghe xong cũng âm thầm ở trong lòng cao hứng: Tĩnh vương thế tử kia bệnh lợi hại như vậy, Hạ Thính Ngưng muốn thật sự là bị lựa chọn gả đi qua, chỉ sợ nếu không bao lâu phải thủ tiết. Ông trời phù hộ, tốt nhất thật sự để nàng ta bị lựa chọn. Ai bảo nàng một cái thứ nữ nhưng lại sinh mỹ mạo được như vậy, chưa chừng ngày sau sẽ cùng nàng thưởng hôn phu. Hiện nay có một cái cơ hội tốt như vậy trừ bỏ nàng ta, có thể nào không cho nàng tâm động.
Bên này viện, Hạ Thính Ngưng còn không biết chính mình đã bị người theo dõi, cùng mẫu thân cùng đệ đệ cùng nhau trở lại Lê viện, vừa vặn nhanh đến thời gian dùng bữa.
Nàng liền tự mình đi đến phòng bếp, tính toán tự tay làm vài món ăn, cho mẫu thân cùng đệ đệ điều dưỡng thân thể.
Cẩn thận nhìn xem nguyên liệu nấu ăn hôm nay đưa tới, trong lòng có tính toán. Trước chọn một con cá trích màu mỡ, chặt đầu chặt đuôi, thân cá lọc sạch, đem thịt cá cắt thành những miếng mỏng để một bên.
Tiếp đó nhóm lửa, đem đầu và đuôi cá cho vào nồi, cho đậu hũ vào, hành cắt khúc, gừng băm, nấu thành nồi màu trắng ngà. Lại đem gạo nếp đã vo sạch đổ vào trong nồi đất, thêm nước, trước nấu lửa lớn sau cho lửa nhỏ chậm rãi hầm, lại đem thịt cá đã cắt tốt thêm gừng băm tất cả bỏ vào trong cháo. Không bao lâu, từng đợt mùi cá thơm phốc mũi dần dần theo trong nồi tản mạn ra.
Canh đầu cá cùng đậu hũ cháo gạo nếp liền làm tốt lắm.
Nghĩ lại lại nghĩ đến bảo bối đệ đệ nhà mình thích ăn thịt bò, mẫu thân hướng đến thích nhẹ. Hạ Thính Ngưng liền lại làm một món tươi mới mỹ vị thịt bò xào nộn, cộng thêm một bàn thức ăn chay thanh thúy ngon miệng. Có thế này mới vừa lòng phân phó vài cái tỳ nữ mang đồ ăn bày lên bàn.
Ai biết mới từ phòng bếp trở lại đại sảnh, ngoài cửa lại có “Khách không mời mà đến” đã tới, đúng là tiện nghi phụ thân của Hạ Thính Ngưng Hạ lão gia.
Thủy thị vừa thấy lão gia đến, tất nhiên là mừng khôn tả xiết, vội vàng phúc thân đối với Hạ lão gia vừa mới tiến vào cửa. Hạ lão gia đi mau vài bước về phía trước nâng Thủy thị dậy, nói: “Lam nhi, mau đứng lên, mấy năm nay để nàng chịu khổ.”
Hạ Thính Ngưng xem tiết mục trình diễn ôn nhu trước mặt, lạnh lùng bĩu môi, giờ mới biết được nương ta chịu khổ, sớm đi chỗ nào.
Hạ lão gia đỡ Thủy thị ngồi xuống ở cạnh bàn tròn, lại nhìn về phía đôi nữ nhi của mình (con gái và con trai). Hạ Tử Vân mở to mắt nhìn quanh, mang theo một chút tò mò đánh giá phụ thân, từ sau khi hắn bảy tuổi chưa thấy qua phụ thân rồi, không làm gì nhận được ông ta cũng chuyện thật bình thường.
Con đánh giá khiến Hạ lão gia nhất thời tâm sinh áy náy. Lại nhìn hướng nữ nhi chỉ lo bảo tỳ nữ bày đồ ăn, từ đầu liền không liếc mắt nhìn ông một cái.
Hạ lão gia tự biết đuối lý, chỉ phải hạ giọng ôn nhu nói: “Ngưng Nhi, Vân Nhi, các con vừa trở về. Phụ thân đã phân phó quản sự đi Vân Thường các làm cho các con mấy bộ xiêm y.” Nói xong phất phất tay, ý bảo tùy tùng đang nâng này nọ trong tay đứng ở ngoài phòng tiến vào.
Lại quay đầu đối với Thủy thị nói: “Lam nhi, ta cũng làm cho nàng hai bộ xiêm y, lại đánh vài món trang sức.”
Thủy thị thập phần cao hứng, sóng mắt như nước: “Đa tạ lão gia.” Hạ lão gia vừa thấy trong lòng nhu tình đại thịnh. Tha thiết nhìn về phía Hạ Thính Ngưng cùng Hạ Tử Vân: “Ngưng Nhi, Vân Nhi, các con nhìn xem có thích không.” Tùy tùng lại nâng này nọ đi về phía trước vài bước.
Hạ Thính Ngưng vốn không nghĩ quan tâm tiện nghi phụ thân này của nàng, nhưng vừa thấy đến ánh mắt của mẫu thân nhìn tới, lại tiếp đến ánh mắt dò hỏi của đệ đệ. Chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài ở trong lòng, cuối cùng vẫn là gật đầu ý bảo đệ đệ có thể nhận lấy lễ vật.
Hạ Tử Vân nhìn đến tỷ tỷ gật đầu tỏ vẻ đồng ý, có thế này giòn trả lời Hạ lão gia một câu: “Vân Nhi thật thích, cám ơn cha.” Vừa nghe đến những lời này, Hạ lão gia lập tức cảm thấy trong lòng an lòng.
Thủy thị cực có nhãn lực, nhìn đến sắc mặt nữ nhi không vui, liền hợp thời chen vào nói: “Lão gia, dùng bữa đi.”
Hạ lão gia có thế này nhìn đến một bàn thức ăn tinh xảo, mùi thơm mê người xông vào mũi, khiến ông ta không khỏi ngón trỏ đại động.
Hạ Thính Ngưng mới lười tiếp đón tiện nghi phụ thân kia của nàng, chỉ tự tay cho lấy cho mẫu thân cùng đệ đệ của nàng một bát cháo gạo nếp cá trích, đưa một bát đến trước mặt đệ đệ: “Đến, Vân Nhi, nếm thử xem.”
Đôi mắt Hạ Tử Vân sáng lấp lánh nhìn về phía cháo trong bát, hạt gạo nếp no đủ cộng thêm những miếng cá nhỏ, còn thêm ít au thơm, khịt khịt mũi, thơm quá a, quả nhiên vẫn là tỷ tỷ đối hắn tốt nhất.
Cao hứng cầm lấy thìa múc một ngụm bỏ vào trong miệng, vào miệng liền tan, thịt cá trơn mềm. Ăn ngon khiến Hạ Tử Vân nheo ánh mắt lại, a, tỷ tỷ làm gì đó luôn ăn ngon như vậy.
Hạ Thính Ngưng thì tại một bên xem bộ dáng đệ đệ ăn được bất diệc nhạc hồ, chỉ biết hắn thật thích. Lại gắp chút thịt bò cùng thức ăn chay cho hắn, có thế này vừa lòng bắt đầu động đũa.
Bên kia, Hạ lão gia ở Thủy thị hầu hạ gắp vài món ăn, đều ăn ngon được khiến thiếu chút nữa ông đem đầu lưỡi đèu nuốt vào. Không khỏi mở miệng hỏi nói: “Là đầu bếp nào làm vậy?”
Đầu bếp của Hạ phủ ông vẫn biết đến, làm không ra thức ăn mĩ vị tinh xảo như vậy. Vậy vô cùng có khả năng là Lam nhi mang đầu bếp từ Nghi Hưng thành đến.
Thủy thị cười khanh khách tiếp lời nói: “Lão gia, những thứ đó đều là Ngưng Nhi làm.”
Hạ lão gia vạn phần kinh ngạc, thật sự là không nghĩ tới nữ nhi nhà mình lại vẫn có bản lãnh như vậy.
Điều này cũng khó trách, từ sau khi Hạ Thính Ngưng xuyên qua, liền luôn luôn cùng Hạ lão gia không thân cận. Khi ở Nghi Hưng thành, Thủy thị hơn phân nửa cùng Hạ lão gia ở chính sảnh dùng bữa.
Nàng vừa không thích cũng lười đi, đệ đệ Hạ Tử Vân lại dính nàng dính được ngay. Hạ Thính Ngưng dứt khoát liền báo cho mẫu thân biết chỉ cùng đệ đệ ở trong phòng của mình dùng bữa, Thủy thị không lay chuyển được nàng, đành phải đồng ý.
Cho nên mấy năm trước chuyện Hạ Thính Ngưng có một tay trù nghệ tuyệt hảo chỉ có đệ đệ Hạ Tử Vân biết. Sau này Hạ lão gia trở về kinh đô, Hạ Thính Ngưng mới ngược lại cùng đệ đệ cùng nhau cùng Thủy thị dùng bữa. Này đây, Hạ lão gia từ thủy tới chung đều không biết nữ nhi của mình tinh thông trù nghệ.
Thủy thị cười vừa múc bát canh vừa nói: “Ngưng Nhi hiếu thuận nhát, yêu nghiên cứu những món ăn. Ngày ngày biến đổi đa dạng làm cho thiếp cùng Vân Nhi ăn, nói là muốn cho chúng ta bồi bổ thân mình. Lão gia ngài nếm thử canh này xem.”
Hạ lão gia xem Thủy thị múc canh để trước mặt mình, nước canh màu trắng ngà phía trên còn có những cọng hành cắt nhỏ bồng bềnh, tản mát ra từng đợt mùi thơm của cá. Bưng bát lên uống một ngụm, nước canh thơm ngon nồng đậm lướt qua cổ họng, làm cho người ta không khỏi phát ra một tiếng tán thưởng, quả thật là uống ngon cực kỳ.
Hạ lão gia chỉ hai ba lần đã đem một bát canh cá uống hết sạch, vừa lòng gật gật đầu nhìn về phía Hạ Thính Ngưng: “Ngưng Nhi làm những đồ ăn này, xác thực ngon miệng cực kỳ, phụ thân thật là vừa lòng.”
Hạ Thính Ngưng vừa nghe lời này, đôi mắt híp lại, biểu hiện ra trong lòng nàng không vui. Lập tức sẽ không mặn không nhạt trở về một câu: “Đây là con làm riêng cho mẫu thân và đệ đệ ăn.”
Ngụ ý chính là: Thiếu hướng trên mặt mình mạ vàng, ta cũng không phải chuyên môn làm cho ngươi, ngươi vừa lòng cái gì.
Hạ lão gia bị đâm vào xấu hổ cực kỳ, chỉ phải ngượng ngùng ăn đồ ăn Thủy thị gắp cho ông ta, trong lòng một trận nói thầm: Lam nhi dịu dàng hiểu lòng người như vậy, tính tình của Ngưng Nhi đến cùng là giống ai.
Hạ Thính Ngưng mới lười quản trong lòng ông ta đang nghĩ cái gì. Một bữa cơm dùng xong, Hạ lão gia ngồi uống trà một lát mới trở về Thanh Hoa đường.