Mục lục
Thứ Nữ Đương Gả: Nhất Đẳng Thế Tử Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuyết Tú nằm ở trên giường dần dần tỉnh lại, theo bản năng giật giật thân thể, lại liên lụy đến miệng vết thương trên mông, từ nơi nào đó truyền đến cảm giác đau đớn nhất thời khiến mặt nàng trắng bệch, trong cổ họng cũng bất giác ngâm ra tiếng.

Vũ Sam ngồi bên giường thấy thế vội vàng nói “Tuyết Tú, ngươi đừng nhúc nhích, sẽ làm rách đến miệng vết thương.”

Xem đối phương một bộ dáng đau đến hút không khí, trong lòng nàng cũng không quá tốt, nói như thế nào cũng đều là đã nhiều năm làm việc cùng nhau,Tuyết Tú càng là gọi nàng một tiếng ‘tỷ tỷ’, hiện tại lại biến thành bộ dáng như vậy.

Vũ Sam chỉ cảm thấy đến vạn phần bất đắc dĩ, Tuyết Tú làm sao lại không phân rõ chừng mực chọc giận thế tử phi như vậy.

Nàng dù có tâm nói vài câu, nhưng vừa nhìn thấy máu chảy loang lổ, đoán trước nàng nhất định bị thương không nhẹ, thiên ngôn vạn ngữ cũng chỉ có biến thành một tiếng thở dài “Tuyết Tú, ngươi chờ một chút, ta đi lấy ngọc lộ cao bôi cho ngươi.”

Dứt lời liền đứng dậy đi lấy dược cao.

Trên người truyền đến cảm giác đau rát, khiến Tuyết Tú lại một trận cắn chặt răng, hai mươi bản tử này, trời biết nàng là thế nào cắn chặt răng gắt gao nhịn qua được, mỗi một chút đau nhức đều thật sâu đánh vào đáy lòng nàng,khiến đáy mắt nàng càng phát ra mãnh liệt.

Vũ Sam mang tới một hộp thuốc, mở nắp hộp ra, từ giữa đào ra một ít chất đặc trong suốt nói “Ngọc lộ cao này là vương phi thưởng ta lúc trước, đối với miệng vết thương vô cùng có lợi, ta giúp ngươi bôi lên, rất nhanh liền sẽ không đau.”

Nói xong liền nhẹ nhàng động thủ bắt đầu cởi bỏ vải khố, lại bị vải dệt vướng vào mà đau kêu ra tiếng.

Vũ Sam thấy vậy, vội vàng dừng động tác trên tay, nhìn máu đọng lại kết vào vải khố dính liền một chỗ, nàng cau mày nói “Tuyết Tú, ngươi kiên nhẫn một chút, không đem vải khố cởi ra, ta liền không thể nào bôi thuốc cho người được.”

Nếu như không bôi dược, vết thương không thể tốt lên, một cái làm không tốt, khả năng còn có thể bởi vì vậy mà lưu sẹo.

Nói vậy Tuyết Tú cũng là đã biết điểm này, run run môi, chịu đựng đau đớn cực hạn gật gật đầu, xem như đồng ý để Vũ Sam thực hiện.

Vũ Sam cực kỳ cẩn thận đem thúc khố một chút một chút cởi xuống, mỗi lần xé mở, vải dệt lại động tới vết thương, Tuyết Tú liền đau đến thân thể run rẩy, khớp hàm càng là gắt gao cắn chặt, trên trán cũng che kín một tầng mồ hôi lạnh, cả khuôn mặt bởi vì đau mà vặn vẹo lại cùng một chỗ.

Một hồi lâu sau, Vũ Sam rốt cục thành công cởi ra thúc khố của Tuyết Tú, vội vàng nhẹ nhàng đưa ngón tay lấy ngọc lộ cao bôi lên trên miệng vết thương, động tác thập phần nhẹ nhàng chậm chạp, cố gắng không làm đau nàng.

Một trận đau đớn qua đi, trên miệng vết thương truyền đến một trận cảm giác lạnh lẽo thoải mái, thân kinh của Tuyết Tú vốn buộc chặt nhất thời buông lỏng ra, thần sắc cũng không tiếp tục hiển lộ ra thống khổ như vậy nữa.

Vũ Sam thật cẩn thận bôi dược, sau đó lại lại nhẹ nhàng đắp lên một đoạn vải sa tanh, có thế này thở dài hỏi “Tuyết Tú, đang êm đẹp sao ngươi lại chọc giận thế tử phi vậy?”

Chẳng những bị giáng làm tỳ nữ bình thường, mà còn bị đánh hai mươi bản tử, nàng chỉ nghe vài cái tỳ nữ đưa Tuyết Tú trở về nói là nàng chọc giận thế tử phi nên bị trách phạt nhưng cũng không biết nguyên nhân đến tột cùng là vì sao.

Tuyết Tú nghe vậy chỉ cảm thấy một trận ủy khuất nảy lên trong lòng, sắc mặt ai oán nói “Tỷ tỷ không biết, buổi sáng khi canh giữ, ta làm rớt châu hoa. Ta bất quá là dẫn người đi tìm hồi thôi, lúc đi cũng đã phân phó hai tỳ nữ khác hảo hảo canh giữ, ai biết các nàng thế nhưng nhàn hạ, ngay cả tam thiếu gia cùng tứ thiếu gia vào phòng cũng không biết. Sau này trong phòng xảy ra chuyện, này rõ ràng đều là do lỗi của Ngân Hạ và Ngân Thu, nhưng thế tử phi lại thật sự đem ta định tội, đem ta giáng làm tỳ nữ bình thường còn chưa nói, thế nhưng lại còn để cho người ta đánh ta hai mươi đại bản, suýt nữa liền lấy mạng của ta. Ta thiếu chút nữa không thể trở về nhìn thấy tỷ tỷ.”

Một phen lí do thoái thác có thể nói là tình cảm dào dạt, Tuyết Tú một lòng cho rằng, nàng gặp phải cảnh ngộ như vậy nhất định có thể đổi lấy lòng đồng tình cùng căm phẫn của đối phương.

Không nghĩ, Vũ Sam cũng là cau mày vẻ mặt trách cứ nói “Tuyết Tú, đây là ngươi không đúng rồi. Ngươi là tỳ nữ có nhiệm vụ canh giữ ngoài cửa, làm sao có thể nửa đường dẫn người bỏ đi tìm kiếm châu hoa. Trách không được thế tử phi muốn phạt ngươi nặng như vậy, ngươi chớ không phải là đã hồ đồ đi, sao lại làm ra chuyện không có quy củ như vậy.”

Tuyết Tú bị nói như vậy, nhất thời cắn chặt môi dưới, bất mãn nói “Đó là châu hoa ta yêu thích nhất, tự nhiên bị rớt, ta tất nhiên là sốt ruột chờ không được. Huống hồ ta bất quá cũng chỉ là rời đi một chút, lúc trước thời điểm hầu hạ thế tử, hắn cũng chưa từng tự cao tự đại giống thế tử phi như vậy.”

Ở trong mắt nàng, thế tử cũng chưa từng nói qua nàng cái gì, như vậy thế tử phi lấy tư cách gì trách phạt nàng.

Vũ Sam nhất thời nhíu nhíu mi tâm, giọng điệu cũng không khỏi nghiêm khắc lên “Tuyết Tú, ta nhìn ngươi là sống quá an nhàn rồi, thế nhưng lại đã quên chính mình chỉ là một nô tỳ.”

Tuyết tú nghe vậy thân mình cứng đờ, sắc mặt so với lúc trước càng là trắng hơn vài phần.

Vũ Sam nhìn xem trong lòng mềm nhũn, hoãn lại thần sắc, thanh âm mềm mại nói “Tuyết Tú, ngươi phải biết rằng, sở dĩ lúc trước chúng ta ở Thanh Lan Viện tự do như vậy, bất quá là vì thế tử không thích tỳ nữ thiếp thân hầu hạ, ngươi và ta mới có thể rỗi không chịu trói buộc như vậy. Khi đó ngươi tùy tâm sở dục, chẳng sợ làm chuyện sai lầm, cũng bởi vì thế tử đối chúng ta không quá để ý, nhưng ngươi không thể vì vậy liền đã quên chính mình có bổn phận làm nô tài. Hơn nữa hiện tại thế tử đã thành thân, thế tử phi đã qua cửa. Từ nay về sau này quy củ trong viện càng thêm chặt hơn, ngươi không bao giờ có thể giống như lúc trước làm việc như vậy, nói đến cùng chúng ta bất quá chỉ là nô tài hầu hạ chủ tử, nào có thể theo tâm tư làm việc của bản thân, sau này ngươi vạn vạn không thể lại ôm ý nghĩ như vậy.”

Vũ Sam một phen lời nói chân tình thân thiết, là thật tâm muốn tốt cho Tuyết Tú, không nghĩ tới nàng bởi vì một ít chấp niệm sai lầm mà tự làm hại bản thân.

Tuyết Tú nghe xong liền cúi đầu, trên mặt thần sắc không hiểu.

Vũ Sam chỉ cho là nàng đang xúc động, nghĩ thông suốt, lại nhìn đến bộ dạng hiện tại của nàng, liền hảo hảo an ủi nói “Chỉ cần ngươi nghĩ thông suốt, về sau chiếu theo quy củ làm việc, không vượt qua nửa điểm chủ tớ chi phân, thế tử phi thoạt nhìn cũng không phải là người có lòng dạ sắt đá, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ có cơ hội trở lại làm tỳ nữ thân cận.”

Tuyết Tú vẫn cúi đầu như trước, khiến người khác không thấy rõ thần sắc của nàng, chỉ nghe thấy nàng trầm giọng truyền âm đến “Ta đã biết, tỷ tỷ.”

Vũ Sam nghe vậy trấn an cười, vỗ nhẹ nhẹ lưng nàng nói “Vậy ngươi nghỉ ngơi đi, ta sẽ hướng thế tử phi nói tốt vài câu về ngươi.”

Dứt lời liền đứng dậy đi ra cửa phòng, chỉ lưu lại một mình Tuyết Tú lẳng lặng ghé vào trên giường.

Trong ống tay áo, hai tay nàng gắt gao nắm chặt, đáy mắt thoáng hiện ra ánh sáng âm lãnh phảng phất giống như một chất kịch độc khiến người khác kinh hãi.

******************

Trên chiếc bàn tròn rộng rãi, sau khi Bách Lí Dung Kỳ cùng Bách Lí Dung Thần tận hưởng một bàn đồ ăn sáng phong phú xong đều ợ lên một cái no nê.

Hạ Thính Ngưng ngồi yên ở một bên mặt đầy ý cười nhìn bọn họ đứng ở trên ghế, trên gương mặt nhỏ nhắn béo đô đô hiện ra biểu tình khả ái sau khi ăn no.

Vãn Ngọc cũng đồng dạng một mặt tươi cười bưng hai chén sữa còn nóng vào nhà. Hai cái tiểu gia hỏa thấy thế vội vàng vươn đôi chân ngắn hướng Vãn Ngọc chạy tới, sau đó lại giơ cánh tay củ sen lên cao hô lên “Ta muốn sữa, ta muốn sữa.”

Vãn Ngọc lo lắng bọn họ không cẩn thận động phải khay để sữa liền vội vàng đem sữa đưa cho bọn họ mỗi người một ly.

Lục Vu lại cẩn thận mang tới một cái giá đựng mật hoa, để lên trước mặt Hạ Thính Ngưng.

Hạ Thính Ngưng quay đầu nhìn Bách Lí Dung Kỳ cùng Bách Lí Dung Thần đang cầm hai ly sữa lớn, cười đến vui vẻ nói “Còn không đi qua, không muốn thêm mật sao.”

Hai người nghe vậy lập tức cười hì hì chạy đến trước mặt Hạ Thính Ngưng, thập phần ăn ý đem cái cốc đưa tới trước mặt, chờ đối phương cho bọn hắn thêm mật để ăn ngon hơn.

Hạ Thính Ngưng thản nhiên cười, bỏ vào cốc của mỗi người muỗng mật hoa.

Hai tiểu gia hỏa nhất thời quyệt quyệt cái miệng nhỏ nhắn làm nũng nói “Đại tẩu, nhiều hơn một chút nữa đi, được không.”

Hạ Thính Ngưng bật cười, đang muốn mở miệng nói cái gì đó, lại không ngờ cửa bị mở ra.

Một thân bạch y gấm vóc dùng kim tuyến thêu hoa văn phức tạp, tóc đen dài như mực dùng một đoạn dây buộc lên, lộ ra dung nhân tinh xảo trắng noãn như ngọc.

Bách Lí Dung Cẩn chậm rãi bước vào phòng, trong đôi mắt xinh đẹp ẩn chứa ý cười nhàn nhạt, ôn nhu nói “Đây là đang làm cái gì?”

Hắn mới vừa đi tới gần phòng, liền nghe thấy bên trong náo nhiệt, liền biết nhất định là Kỳ nhi cùng Thần nhi đang ở đây.

Hai tiểu gia hỏa kia sau khi nhìn thấy Bách Lí Dung Cẩn, đều thập phần cao hứng chạy vội tới hắn trước mặt, gắt gao túm trụ quần áo của hắn nói “Đại ca.”

Hạ Thính Ngưng mang theo một chút kinh ngạc, lập tức lộ ra một chút tươi cười thản nhiên, đứng dậy nghênh đón nói “Chàng đã trở lại, hôm nay thế nào lại sớm như vậy.”

Lúc này còn chưa tới giờ thìn, so với hôm qua hắn sớm hơn nửa canh giờ đâu (1 canh giờ =2 tiếng).

Bách Lí Dung Cẩn một tay dắt Hạ Thính Ngưng, một tay mơn trớn lọn tóc đen dài bên cổ nàng, nhẹ giọng nói “Hôm nay triều đình cũng không chuyện gì quan trọng, ta liền sớm quay trở lại.”

Mới một buổi sáng không thấy, hắn nhưng lại cảm thấy có chút nhớ nhung nàng.

Hạ Thính Ngưng theo bản năng nhẹ nhàng nghiêng đầu, lại vừa vặn lộ ra giá gỗ trống khống phía sau.

Bách Lí Dung Cẩn ngưng mắt nhìn một chút, xem rất nhiều đồ sứ và đồ cổ đều không cánh mà bay. Nhẹ nhàng quay đầu nhìn Bách Lí Dung Kỳ cùng Bách Lí Dung Thần nói “Các đệ, ai có thể nói cho đại ca biết, đồ vật trên giá đi nơi nào rồi không?”

Trực giác nói cho hắn, việc này chắc chắn cùng hai đệ đệ của hắn có liên quan.

Bách Lí Dung Kỳ cùng Bách Lí Dung Thần không được tự nhiên xoay xoay thân thể mập mạp, cúi đầu bĩu môi, không biết nên nói cái gì cho tốt. Nhất thời đều chuyển ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía Hạ Thính Ngưng.

Hạ Thính Ngưng biết vậy nên buồn cười, hai cái tiểu gia hỏa này, là đem nàng làm chúa cứu thế hay sao, dều nháy đôi mắt lóe sáng nhìn về phía nàng.

Nàng nhẹ nhàng vẫy tay nói “Lục Vu, ngươi đưa hai vị thiếu gia đến chỗ vương phi thỉnh an đi.”

Bách Lí Dung Kỳ cùng Bách Lí Dung Thần nghe xong, lập tức liền cao hứng nâng ly sữa trong tay vui vẻ hớn hở nhanh chóng chạy ra cửa.

Hạ Thính Ngưng lại phân phó Vãn Ngọc đem vài món dược thiện trong phòng bếp bưng lên, lại để trù nương làm vài món nhẹ ăn sáng. Sau đó mới vươn tay cầm tay Bách Lí Dung Cẩn, lôi kéo hắn đi tới bên bàn ngồi xuống, nhẹ giọng cùng hắn nói chuyện phát sinh sáng nay.

Bách Lí Dung Cẩn nghe vậy cũng không biết nên nói cái gì cho cho thỏa đáng, Kỳ nhi cùng Thần nhi thật sự là rất bướng bỉnh, cũng may hôm nay không có xảy ra chuyện gì, bằng không...

Hạ Thính Ngưng giống như là nhìn ra suy nghĩ trong lòng Bách Lí Dung Cẩn liền nhẹ giọng nói “Đừng nghĩ nhiều như vậy, sau này ta sẽ để ý bọn họ hơn một chút, buổi sáng sợ là bọn họ cũng bị dọa sợ không nhẹ, nói vậy ngày sau sẽ không dám lại dính vào.”

Bách Lí Dung Cẩn than nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng vươn tay đem Hạ Thính Ngưng ôm vào trong lòng, nói khẽ với nàng nói một câu nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK