Nàng không cho Dung Cẩn đi làm việc này, tự nhiên là không nghĩ làm hắn nổi bật quá, công cao chấn chủ. Chuyện này đểTiêu Cảnh Uyên đi làm là quá thích hợp.
Tiêu Cảnh Uyên ngơ ngác nhìn Hạ Thính Ngưng, quả thực không dám tưởng tượng vừa rồi những lời này đúng là từ trong miệng của một nữ tử nói ra.
Bách Lí Dung Cẩn cười ấm áp nói “Biểu tẩu ngươi đều nói đến nhường này, ngươi lại không biết điều vậy chỉ có thể uổng phí cơ hội tốt như vậy.”
Tiêu Cảnh Uyên kinh ngạc gật đầu nói “Biểu ca, ta cuối cùng tính biết vì sao ngươi lại sủng ái biểu tẩu như vậy.” Nếu đổi lại là hắn có được một nữ tử có trí tuệ nhạy bén như vậy, khẳng định cũng cầm lấy không tha.
Bách Lí Dung Cẩn khóe môi mỉm cười nhìn Hạ Thính Ngưng nói “Ngưng Nhi, chủ ý này cũng chỉ có nàng nghĩ ra được, vậy từ nàng đem công việc kỹ càng viết xuống, đến lúc đó cần thiết có cái chương trình mới làm việc tốt.”
“Được, buổi tối ta lại suy nghĩ một chút nữa, hoàn thiện một chút.” Hạ Thính Ngưng gật gật đầu nói.
Sáng sớm hôm sau, Bách Lí Dung Cẩn vừa mới hạ triều hồi phủ, phía sau còn đi theo Tiêu Cảnh Uyên vô cùng lo lắng.
Hai người vừa vào phòng, Tiêu Cảnh Uyên liền vọt tới trước mặt Hạ Thính Ngưng đang dùng đồ ăn sáng, tận lực trầm thấp thanh âm nói “Biểu tẩu, sao ngươi không nói với ta, ngươi chính là thương nhân thần bí Quân Mạc Vấn kia.” Nếu không phải là sáng nay khi biểu ca cùng hắn đàm luận chuyện thu dụng ăn mày nhắc tới, hắn chỉ sợ còn bị lừa chẳng biết gì.
Hạ Thính Ngưng đối với Tiêu Cảnh Uyên biết chuyện này cũng không cảm thấy kinh ngạc, tối hôm qua khi quy hoạch công việc phúc lợi viện, nàng liền nghĩ chính mình có thể ra một phần lực, nguyên liệu nấu ăn, gạo, quần áo các loại đều có thể mua theo giá thấp từ cửa hàng của nàng, còn có thể phòng ngừa người kia từ giữa cắt xén ăn bớt.
Dung Cẩn cũng thập phần tán thành, đã tính toán làm như vậy, như vậy nói rõ với Tiêu Cảnh Uyên cũng là điều đương nhiên. Hơn nữa Hạ Thính Ngưng vốn dĩ cũng không tính toán luôn luôn gạt hắn, dù sao hắn là hoàng đế đời tiếp theo trong dự kiến, báo cho biết hắn cũng không ngại.
Hạ Thính Ngưng nhàn nhã ăn đồ ăn, nhàn nhạt lườm Tiêu Cảnh Uyên liếc mắt một cái nói “Ngươi lại không có hỏi.”
Tiêu Cảnh Uyên mở to hai mắt, điều này muốn hắn hỏi thế nào, hắn làm sao mà biết ‘Quân Mạc Vấn’ sẽ là nữ nhân, lại là biểu tẩu của hắn. Điều này ngẫm lại đều cảm thấy không có khả năng.
“Tóm lại biểu tẩu ngươi gạt ta.” Tiêu Cảnh Uyên ra tiếng lên án nói.
Hạ Thính Ngưng vươn tay múc bát sữa đậu nành cho Bách Lí Dung Cẩn, ngước mắt nói “Bây giờ không phải đã cho ngươi biết sao, ngươi còn muốn như thế nào nữa, bắt chẹt ta hay sao?”
Tiêu Cảnh Uyên nghe xong nhất thời liền nhụt chí, cầm lấy đôi đũa trên bàn nói “Nào có, ta âm thầm tra xét ‘Quân Mạc Vấn’ thật lâu, biểu tẩu ngươi cũng không nói.”
Hạ Thính Ngưng vừa nghe liền vui vẻ “Ngươi tra ta làm cái gì, hay muốn tranh đoạt gia sản của ta hay sao.”
Tiêu Cảnh Uyên vì chính mình gắp một cái tiên tôm xíu mại, liếc mắt một cái liếc đi qua nói “Ai bảo biểu tẩu biết kiếm tiền như vậy, hơn nữa, nhìn chằm chằm ngươi lại không phải chỉ có một mình ta.” Các hoàng tử khác cái nào không phải ở điều tra Quân Mạc Vấn, muốn đem phú thương thần bí như vậy thu về dưới trướng.
Hạ Thính Ngưng phiết phiết môi nói “Gia sản hiện tại của ta ngươi cũng đừng nghĩ, về phần về sau mở cửa hàng mới, khiến cho ngươi nhập cổ phần ba phần là được.”
“Thật sự?” Tiêu Cảnh Uyên kinh ngạc nói. Phải biết rằng đây quả thực chính là đưa tiền cho hắn, dù sao đến lúc đó hắn chỉ bỏ ra số vốn nho nhỏ, về sau mỗi tháng liền có thể có cuồn cuộn không ngừng tiền tài vào tay. Mà bằng gia sản hiện tại của Quân Mạc Vấn, mở cửa hàng mới làm sao sợ không có tiền vốn.
Hắn nguyên bản còn tưởng, có quan hệ với biểu ca, về sau ở phương diện tiền bạc nói như thế nào biểu tẩu cũng sẽ duy trì hắn, không nghĩ tới nàng lại để hắn nhập cổ.
Đây rõ ràng là biểu tẩu đang lấy thành ý biểu trung tâm.
Hạ Thính Ngưng cười liếc hắn liếc mắt một cái nói “Ngươi hi vọng là giả?” Để hắn nhập cổ là ở biểu hiện chính mình thành ý, dù sao gia nghiệp to như vậy chỉ thuộc về một mình nàng, có lẽ hiện tại Tiêu Cảnh Uyên bởi vì Dung Cẩn quan hệ sẽ không để ý, có thể sau đâu, gia nghiệp của nàng cũng cần có người đến kế thừa, mà ngôi vị hoàng đế tự nhiên cũng sẽ có người khác đảm đương. Đến lúc đó ai có thể cam đoan vị hoàng đế tiếp theo sẽ không đánh chủ ý lên phân gia nghiệp này của nàng.
Cho nên nàng mới quyết định để Tiêu Cảnh Uyên nhập cổ. Để hoàng gia phân khối bánh nướng này, như thế tốt hơn về sau đói cực kỳ tìm cách toàn nuốt vào.
Tiêu Cảnh Uyên nghe vậy cao hứng cười nói “Cám ơn biểu tẩu.”
Ngày kế, Tiêu Cảnh Uyên ở lâm triều liền chính thức đưa ra chuyện muốn triều đình xây dựng phúc lợi viện thu dụng ăn mày.
Đây không thể nghi ngờ khiến cho sóng to gió lớn, có người duy trì, có người phản đối.
Tiêu Cảnh Uyên lực xếp chúng nghị, cho trên triều đình xao định rồi việc này.
Tin tức truyền khắp toàn bộ kinh đô, mỗi người cũng khoe tam hoàng tử Tiêu Cảnh Uyên rất có nhân đức, yêu dân như con.
Trong khoảng thời gian ngắn, danh vọng của Tiêu Cảnh Uyên ở dân gian nhất thời lên cao, tức chết vài vị hoàng tử khác cố ý tranh đoạt ngôi vị hoàng đế.
Nhất là đại hoàng tử Tiêu Cảnh Nghị, nổi giận đùng đùng về tới phủ hoàng tử.
Nguyễn Ngọc Linh thấy hắn sắc mặt âm trầm, vội hỏi “Phu quân, chàng làm sao?”
Đại hoàng tử vừa thấy đến Nguyễn Ngọc Linh liền nhớ tới việc hôm nay trên triều đình, nhất thời tức giận nói với nàng “Ngươi còn dám nói, còn không phải đều là ngày hôm trước ngươi làm chuyện tốt.”