Gió khẽ thổi nhẹ, đưa tới từng trận mùi thơm. Hạ Thính Ngưng thích thú đi dưới nắng hạ, tâm tình thật tốt.
Trở lại đại sảnh, hai tỳ nữ đang canh giữ ở cửa cùng lúc đẩy hai cánh cửa ra, nghiêng mình mời Hạ Thính Ngưng đi vào.
Nghe thấy cửa truyền đến động tĩnh, Bách Lí Dung Cẩn ngồi ở trong phòng lập tức nhẹ nhàng nghiêng đầu qua, liếc mắt một cái hắn liền nhìn thấy một nữ tử đang đắm chìm dưới ánh mặt trời ở trước cửa.
Ánh nắng vàng rực chiếu lên trên người nàng, điểm một chút lên làn da trắng nõn nà, một thân y phục tuyết trắng của nàng cũng bị ánh nắng mặt trời phản xạ phát ra ánh sáng lấp lánh, gió nhẹ khẽ lướt qua,làn váy nhẹ nhàng lay chuyển, đóa hoa mai được thêu bằng sợi ty tuyến màu đỏ cũng theo đó lắc lư. Cả người liền giống như một đóa ngọc liên đang nở rộ.
Bách Lí Dung Cẩn có chút ngẩn ngơ nhìn tiểu nhân nhi từ ngoài cửa chậm rãi bước vào trong phòng, cho dù đã nhiều lần nhìn thấy nàng phong tình xinh đẹp, nhưng đến nay hắn vẫn sẽ bởi vì vậy mà cảm thấy tâm động. Nàng có lẽ không phải đẹp nhất, nhưng lại là người duy nhất có thể giam giữ trái tim của hắn .
Hạ Thính Ngưng điềm đạm cười đi vào trong phòng, nhìn Bách Lí Dung Cẩn trong mắt hiện lên ánh sáng.
Đám tỳ nữ phía sau vô cùng thức thời đem thức ăn đặt lên trên bàn, sau đó nối đuôi nhau đi ra ngoài, cuối cùng còn không quên đóng cửa phòng lại.
Bách Lí Dung Cẩn nhẹ nhàng đứng lên, ưu nhã đi tới trước mặt Hạ Thính Ngưng cầm lấy tay nàng,. Không giống với bàn tay có chút lạnh của hắn, tay nàng thật mềm thật nhẵn, còn mang theo một cỗ ấm áp, ấm áp tựa như dán vào tâm của hắn vậy.
Hạ Thính Ngưng nhẹ nhàng cười cầm lại tay đối phương, chớp mắt nói “Sao lại nhìn chằm chằm ta như vậy?” chẳng lẽ trên mặt nàng có dính này nọ?
Bách Lí Dung Cẩn Thản nhiên cười “Nàng đẹp như vậy, nên ta đang suy nghĩ xem về sau có nên cho nàng ra ngoài nữa hay không.”
Hạ Thính Ngưng híp hai mắt lại, sẵng giọng nói “Nói cái gì vậy, muốn bàn luận về đẹp, Dung Cẩn, thế nào chàng cũng so với ta càng đẹp hơn đi.”
Dung mạo của Bách Lí Dung Cẩn thật hiển nhiên là được di truyền từ Tĩnh vương phi, nhưng cả người lại không hiện ra vẻ nữ khí, ngược lại, người khác vừa thấy chỉ biết là một nam tử thanh nhã quý khí. Gương mặt tinh xảo cùng khí chất tao nhã như vậy, thấy thế nào cũng đều khêu không ra nửa điểm dư thừa.
Hạ Thính Ngưng nhìn dung mạo xinh đẹp của hắn, không khỏi có chút nói thầm, tướng mạo này rất dễ dàng trêu hoa ghẹo nguyệt, chờ về sau, thân thể Dung Cẩn tốt lên, vậy ong bướm bên ngoài còn không hướng Tĩnh vương phủ đánh tới.
Bách Lí Dung Cẩn tựa hồ nhìn ra suy nghĩ của Hạ Thính Ngưng, hắn liền nhẹ nhàng cúi đầu nói “Chỉ biết muốn một mình nàng.” Nữ tử khác hắn sẽ không để trong lòng, cho nên nàng đừng lo lắng.
Hạ Thính Ngưng nhướn mi “Đây chính là do chàng nói, nếu làm không được, hừ....” Nàng kéo dài âm cuối, biểu hiện ra mười phần ý tứ uy hiếp.
Bách Lí Dung Cẩn không khỏi bị động tác này của nàng làm cho buồn cười, hắn hơi hơi cúi hôn một cái xuống môi nàng. Vừa lòng nhìn hai má nàng nhiễm một tầng hồng sắc.
Hạ Thính Ngưng đỏ mặt lên, mang theo một chút không được tự nhiên tùy ý Bách Lí Dung Cẩn nắm tay hướng tới bàn thức ăn.
Trên bàn có bày biện rất nhiều thức ăn tinh xảo, mỗi một món đều là do Hạ Thính Ngưng tỉ mỉ làm ra.
Sau khi hai người cùng nhau ngồi xuống, Bách Lí Dung Cẩn gặp một cái bánh trứng rau hẹ hai mặt vàng óng, đưa tới bên môi Hạ Thính Ngưng. Nàng cũng không chút khách khí liền cắn một ngụm, vỏ bánh vừa giòn vừa xốp bao bọc lấy trừng gà và rau hẹ thơm phức, khiến Hạ Thính Ngưng vừa lòng nheo lại mắt lại.
Bách Lí Dung Cẩn nhìn vẻ mặt hưởng thụ của Hạ Thính Ngưng, cũng nhẹ nhàng há mồm cắn một miếng, nửa phần ý tứ ghét bỏ cũng không có.
Trong không trung dường như tỏa ra ánh sáng màu hồng.
Không khí tốt đẹp như vậy lại bị hai cái tiểu gia hỏa đột nhiên xông vào phá hư gần như không còn.
Chỉ nghe thấy cửa lớn ‘Phanh’ một tiếng bị mở ra, hai cái tiểu phì đoàn một trước một sau chạy tiến vào, lắc lắc thân thể mập mạp hướng chiếc bàn chạy tới.
Phía sau còn có vài cái tỳ nữ cũng đi theo tiến vào, gấp giọng nói “Hai vị thiếu gia, thế tử cùng thế tử phi còn đang dùng bữa.”
Bách Lí Dung Kỳ và Bách Lí Dung Thần không để ý tới các nàng, chỉ vội vàng bước cái chân ngắn hướng tới mục tiêu.
“Đại ca, đại tẩu.” hai tiểu phì đoàn trăm miệng một lời kêu lên. Sau đó hai đôi mắt lấp lánh nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn nửa phần cũng không chịu rời mắt.
Bách Lí Dung Cẩn đối với vài cái tỳ nữ theo vào nhẹ nhàng vẫy tay nói “Đi xuống đi.”
Đám tỳ nữ nghe vậy vội vàng hành lễ lui ra.
Bách Lí Dung Cẩn bất đắc dĩ nhìn đệ đệ của chính mình nói “Làm sao lại tới đây?” Bình thường không phải là đều bồi nương dùng bữa sao?.
Bách Lí Dung Kỳ chớp đôi mắt to nói “Kỳ nhi muốn ăn đồ ăn đại tẩu làm.”
Buổi sáng, sau khi ăn qua đồ ăn đại tẩu làm, hắn nhưng là vẫn luôn nhớ thương đến hiện tại đâu.
Bách Lí Dung Thần cũng ở một bên phụ họa nói “Thần nhi cũng muốn.”
Hạ Thính Ngưng nghe vậy nhất thời cảm thấy có chút buồn cười, hai cái tiểu gia hỏa này đến bây giờ còn nhớ thương đồ ăn nàng làm. Trách không được vừa đến giờ dùng bừa liền chạy tới đây.
Bách Lí Dung Cẩn lại là im lặng quay đầu nhìn Hạ Thính Ngưng, ý hỏi trong ánh mắt vô cùng rõ ràng, Kỳ nhi cùng Thần nhi khi nào thì hưởng qua tay nghề của Ngưng Nhi, hắn thế nào lại không biết.
Hạ Thính Ngưng thản nhiên cười giải thích nói “Buổi sáng, sau khi chàng xuất phủ, bọn họ liền đến, là ở nơi này ăn sáng.”
Nàng nhưng là không nghĩ tới hai người này thích ăn như vậy, mới hưởng qua tay nghề của nàng một lần, liền tha thiết nhớ thương như thế.
Bách Lí Dung Cẩn nghe vậy liền hiểu rõ, nhìn về phía hai cái đệ đệ nói “Qua đây ngồi xuống đi.”
Bách Lí Dung Kỳ nhất thời vô cùng cao hứng ngồi xuống ghế, một đôi mắt lóe sáng, nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn, tựa hồ như đang suy nghĩ nên ăn món nào trước mới tốt.
Mấy món này thoạt nhìn đều rất ngon, hắn nên ăn món nào trước mới tốt.
Bách Lí Dung Thần thì không có nghĩ nhiều như vậy, sau khi ngồi xuống, hắn liền trực tiếp cầm chiếc đũa gắp những món gần hắn nhất. Sau khi ăn một miếng, lại lập tức gắp một miếng khác, hiển nhiên là đã bị món ăn này chinh phục.
Hạ Thính Ngưng nhìn bộ dáng Bách Lí Dung Kỳ lắc lư bất định, nàng liền cười gắp cho hắn một đũa gà hầm hạt dẻ thơm mát., hắn lập tức cao hứng ăn hết.
Bách Lí Dung Cẩn cũng đồng dạng mỉm cười gắp cho Hạ Thính Ngưng vài món cách hơi xa nàng một chút, trên bàn cơm nhất thời bao phủ một bầu không khí ấm áp.
Sau khi dùng qua bữa trưa, Hạ Thính Ngưng lại tự mình pha vài chén hoa trà.
Hoa trà này là do nàng lúc trước đem hoa hồng tươi mới hái xuống, trải qua nhiều quá trình chế thành hoa hồng khô, hiện tại chỉ cần dùng nước sôi ngâm trà, ba phút sau liền có thể uống.
Sau khi ngâm trà, nước trà có màu vàng sáng rực, lá trà nở ra mềm mại, tỏa ra mùi hương thơm ngát.
Loại trà hoa hồng này là nàng chuẩn bị riêng cho Dung Cẩn, bởi vì hoa hồng có tính ôn hòa, giảm nhiệt lượng. Còn có thể điều trị huyết khí, xúc tiến máu tuần hoàn, tiêu trừ mệt nhọc, bảo vệ gan và dạ dày. Cai này đối với Dung Cẩn mà nói là rất thích hợp.
Hạ Thính Ngưng tay cầm khay, bưng bốn chén hoa trà hướng tới Bách Lí Dung Cẩn đang ngồi ở giường nhỏ, bên cạnh hắn còn có hai tiểu phì đoàn mập mạp.
Hạ Thính Ngưng vươn tay đem một ly trà hoa hồng đưa tới trước mặt Bách Lí Dung Cẩn, sau khi đối phương tiếp nhận liền ngửi thấy mùi thơm của hoa trà, hắn chỉ cảm thấy một trận mùi thơm nồng đậm đang từ trong chén chậm rãi tràn ngập khắp nơi.
Khẽ nhấp một ngụm, ngọt nhưng không ngấy, nhất thời khiến hắn cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều được buông lỏng.
Bách Lí Dung Kỳ cùng Bách Lí Dung Thần đều là một mặt tò mò nhìn ly thủy tinh trong suốt trong tay Bách Lí Dung Cẩn.
Trong đôi mắt đen nhánh lóe ra ánh sáng tò mò, đây là cái gì vậy, là trà sao? Thoạt nhìn giống như uống rất tốt, nhưng trà đều không phải đều rất đắng sao? Làm sao đại ca lại có bộ dáng giống như không như bị đắng vậy?
Bách Lí Dung Kỳ dẫn đầu nhịn không được tò mò, liền hướng Hạ Thính Ngưng hô lên “Đại tẩu, đại tẩu, kỳ nhi cũng muốn uống cái này.”
Hạ Thính Ngưng cười đưa cho hắn cùng Bách Lí Dung Thần hai chén hoa trà khác.
Bàn tay nhỏ bé mập mạp của Bách Lí Dung Kỳ xoay xoay cái ly thủy tinh trong suốt, vẻ mặt nghi hoặc nói “Như thế nào lại không giống với đại ca?”
Hạ Thính Ngưng cười nói “Đây là dành riêng cho hai đệ, cho nên không giống với Dung Cẩn.”
Hai ly trà hoa này là nàng dùng mã tiên thảo, chanh thảo cùng mê điệt hương ngâm ra, có thể làm tan mỡ bụng, cấp hai cái tiểu gia hỏa này giảm béo, giảm cholesterol.
Hai tiểu gia hỏa nghe vậy nhất thời nở nụ cười, đây là đại tẩu làm riêng cho bọn họ, nên mới có thể không giống với đại ca. Bọn họ lập tức liền vui vẻ uống chén hoa trà.
Sau khi nhấp vài ngụm hoa trà, hai người đều chép miệng, hai mắt phát sáng, trà không đắng lại còn có mùi thơm. Lập tức lại nâng ly thủy tinh trút vào miệng.
Hạ Thính Ngưng cũng đồng dạng tay cầm ly thủy tinh, nhẹ nhàng thổi chén hoa trà, vẻ mặt mỉm cười nhìn hành động đáng yêu của hai tiểu gia hỏa.
Bách Lí Dung Cẩn nhẹ nhàng đem ly thủy tinh để trên bàn trà, bàn tay thon dài trắng noãn kéo Hạ Thính Ngưng qua để nàng ngồi vào bên cạnh chính mình.
Hạ Thính Ngưng vừa uống trà hoa hồng vừa nhỏ giọng nói “Dung Cẩn, để ta giúp chàng bắt mạch, sau khi xem thân thể chàng khôi phục được như thế nào, ta mới có thể làm dược thiện phù hợp.”
Bữa sáng và bữa trưa hôm nay nàng chuẩn bị đều là những món ăn gia đình, cũng không có làm dược thiện. Bởi vì nàng tinh tế tính qua, Dung Cẩn ăn vài món dược thiện lúc trước nàng cấp đã qua vài tháng.
Thân thể này ít nhiều cũng có chút chuyển biến tốt, mà vài món dược thiện lúc trước sợ là không nên lại tiếp tục áp dụng. Cho nên nàng tính toán trước vì hắn bắt mạch nhìn tình huống một chút, sau đó lại chuẩn bị thêm dược thiện khác điều dưỡng.
Bách Lí Dung Cẩn nhẹ nhàng gật đầu “theo ý của nàng.” Hắn biết nàng làm việc đều có đạo lý, hơn nữa hiện tại nàng là đã là thê tử của hắn, hắn tự nhiên sẽ tín nhiệm nàng vô điều kiện.
Hạ Thính Ngưng thản nhiên cười “Chờ sau khi ta bắt mạch, buổi tối lại chuẩn bị dược thiện cho chàng.” Kỳ thật may mắn nàng là thầy thuốc, cũng là dược thiện sư, bằng không hiện tại nàng cũng không có biện pháp giúp Dung Cẩn điều dưỡng thân thể. Từ khi quen biết nam tử này cho tới nay, hắn vẫn luôn thật lòng đối đãi với nàng. Có đôi khi cũng không khỏi khiến cho nàng hoảng hốt, nàng có còn đúng là người hiện đại nữa hay không, bằng không như thế nào có người lại bằng lòng đối đãi với nàng như vậy.
Bất quá cuối cùng, ý nghĩ bữa tối vì Bách Lí Dung Cẩn chuẩn bị dược thiện lại tan biến.
Chỉ vì Tĩnh vương phi phái tỳ nữ đi qua truyền lời, thời điểm bữa tối phải tới đại sảnh, hôm nay người một nhà muốn cùng nhau dùng bữa.
Sau khi nghe thấy tỳ nữ đi qua nhắn tin tức, Hạ Thính Ngưng rất có vài phần bất đắc dĩ.
Quay đầu nhìn về phía Bách Lí Dung Cẩn nói “Dung Cẩn, chàng có biết đây là vì sao không?” làm sao lại đột nhiên muốn toàn gia cùng nhau dùng bữa, hôm qua không phải mới ăn sao?.
Bách Lí Dung Cẩn thản nhiên lắc đầu, nhẹ giọng nói “Đừng lo lắng, bất quá là dùng bữa cơm thôi, không có chuyện gì đâu.” Hắn đại khái có thể đóan được là chuyện gì, bất quá khôn liên qua tới hắn và Ngưng Nhi là được.
Hạ Thính Ngưng không còn cách nào, cuối cùng đành phải tạm thời gác lại kế hoạch làm dược thiện cho Bách Lí Dung Cẩn, ngoan ngoãn chuẩn bị đến đại sảnh dùng bữa tối.
Bách Lí Dung Cẩn nắm tay Hạ Thính Ngưng, lại mang theo hai tiểu phì đoàn vẫn luôn ở Thanh Lan Viên từ giữa trưa đến giờ cùng nhau đi đến đại sảnh.
Chỉ thấy trong phòng, người không sai biệt lắm đều đã đến đông đủ, Tĩnh vương gia cùng Tĩnh vương phi ngồi ngay ngắn ở ghế chủ vị. Nhìn thấy Bách Lí Dung Cẩn đã đến, bàn tay Tĩnh vương gia vung lên “Đều ngồi đi.”
Trong phòng, mọi người ào ào ngồi xuống, vị trí vẫn là dựa theo an bày ngày hôm qua mà ngồi.
Theo Tĩnh vương phi phân phó một tiếng, Lý ma ma lập tức truyền lệnh cho tỳ nữ tiến vào. Ngay sau đó liền có đám tỳ nữ nối đuôi nhau mà vào, đem đồ ăn tinh xảo mang lên bàn lớn.
Quy củ vẫn như trước, Tĩnh vương gia dẫn đầu giơ chiếc đũa lên, nói “Ăn cơm đi.”
Lúc này mọi người mới có thể nhấc đũa, gắp đồ ăn trong mâm.
Hạ Thính Ngưng vụng trộm liếc mắt nhìn sắc mặt Tĩnh vương gia, nàng chỉ cảm thấy vị cha chồng này của nàng tựa hồ có tâm sự, vẻ mặt nghiêm túc. Khí tràng này khiến Nguyễn Kim Linh giỏi ầm ĩ cũng đều bị sỡ hãi.
Hạ Thính Ngưng khẽ cắn miếng gà nhung hải sâm Bách Lí Dung Cẩn gắp cho nàng , hai mắt lại liếc nhìn những người khác ngồi trên bàn một cái.
Vẻ mặt gia đình nhị thúc đều rất bình thường, tuy rằng không khí này có chút đè nén, nhưng bọn họ cũng không lộ ra nửa điểm bất an.
Sau khi nhìn Hạ Thính Ngưng cũng liền thêm hiểu rõ, Dung Cẩn từng nói với nàng, nhị thúc là thân đệ đệ của phụ vương, so với phụ vương nhỏ hơn khoảng sáu tuổi, từ nhỏ, tình cảm hai huynh đệ vô cùng tốt. Bởi vậy sau khi phụ vương được phong vương khác họ mới có thể lập tức đem thân đệ đệ đón vào ở chung một nhà. Càng là nói rõ ngày sau tây phủ Tĩnh vương phủ liền thuộc về nhị thúc, sau này còn có thể phân thêm cho hắn ruộng đất và thôn trang.
Bởi vậy có thể thấy được, tình cảm huynh đệ giữa phụ vương cùng nhị thúc là có bao nhiêu tốt, như vậy khẳng định phụ vương sẽ không phải là bởi vì nhị thúc mà tâm tình mới ảm đạm như thế.
Bách Lí Trần Hiên mặc dù cũng là im lặng dùng cơm, nhưng đáy lòng lại đang âm thầm suy nghĩ, hôm nay đến tột cùng là có chuyện gì quan trọng, mới có thể khiến phụ vương đều đem tất cả bọn họ gọi đến cùng nhau dùng bữa.
Sau khi Nguyễn thị nghe xong lời nói của Nguyễn phu nhân, liền bắt đầu đè nén thân phận thấp kém của mình, nhưng nàng ta lại không nghĩ muốn đến trước mặt Tĩnh vương phi đại hiến ân cần, lấy biểu hiện hiền lành rộng lượng của chính mình tranh thủ khiến Tĩnh vương phi sớm thay đổi cái nhìn về nàng ta.
Quý di nương lặng im không tiếng động ăn cơm trong bát của mình, ánh mắt tình thoảng nhìn đến Hạ Thính Ngưng. Hôm qua bà bà nói muốn thu mua tỳ nữ cấp Thanh Lan Viên, lại cấp đại tẩu mới vào cửa thêm một chút vật liệu. Nàng đã tự mình để tỳ nữ thiếp thân hảo hảo quan sát xem đến cùng bên người đại tẩu có tỳ nữ nào có thể cho nàng lợi dụng.
Tin tưởng không cần đến vài ngày, nàng có thể hoàn thành giao phó của bà bà.
Hạ Thính Ngưng chỉ cảm thấy có một đạo ánh mắt tựa hồ tỉnh thoảng lại nhìn tới chính mình, khiến nàng cảm thấy rất không thoải mái.
Lúc này nàng ngước mắt nhìn lại, Quý di nương bị dọa đến nội tâm cả kinh, trên mặt càng là không tự giác lộ ra vài phần khủng hoảng. Nàng làm sao dự đoán được, đối phương lại đột nhiên nhìn qua như vậy, còn là mang theo ánh mắt sắc bén như thế.
Dưới cái nhìn chăm chú của Hạ Thính Ngưng, nàng ta nhất thời cảm thấy chính mình giống như bị cởi sạch quần á đứng ở trước mặt người ta, cái gì cũng đều không thể che giấu.
Điều này làm cho nàng ta lập tức cảnh giác, vội vàng áp chế nội tâm hoảng loạn, giả bộ bình thản, ăn đồ ăn trong chén.
Hạ Thính Ngưng híp hai mắt lại, bộ dáng kinh hách khủng hoảng vừa rồi của Qúy di nương cũng không thể tránh được ánh mắt của nàng, né tránh như vậy, chẳng lẽ là đang tính kế nàng sao?
Bất động thanh sắc lại nhìn đối phương vài lần, Hạ Thính Ngưng âm thầm cảnh giác ở trong lòng, xem ra vài ngày tới nàng phải phòng bị nhiều hơn một chút.
Hứa thị ngồi ở ghế trên, chỉ cảm thấy đồ ăn trong miệng có chút tẻ nhạt vô vị. Đến cùng Vương gia là vì chuyện gì mới đem tất cả mọi người đều gọi đến đây. Hiện tại nàng đã bị triệt bị vắng vẻ, hàng tháng đều rất khó gặp được vương gia. Nếu không phải có phần tình cảm năm đó, chỉ sợ hiện tại nàng đã sớm bị đuổi ra khỏi phủ.
Hứa thị càng nghĩ càng phiền lòng, từ trước vương gia đối xử với nàng đã rất bình thường, chuyện gì cũng đều sẽ không nói cho nàng biết. Hiện tại nàng lại càng khó có thể đoán trúng tâm tư của đối phương.
ách Lí Lộ Dao vẫn kiên trì phong thái thục nữ của nàng như trước, chỉ dùng bữa một chút, liền ngay cả nhấm nuốt bao nhiêu cũng là có quy định. Khóe miệng càng là vẫn duy trì độ cong riêng.
Hiện tại Phụ vương đối với nàng đều là nhàn nhạt, rõ ràng còn nhớ kỹ chuyện hôm qua. Nàng không thể lại dễ dàng để người bắt lấy nhược điểm, bằng không phụ vương sẽ càng thất vọng về nàng, rồi cuối cùng tuyệt vọng, thậm chí còn có thể buông tha cho nữ nhi này là nàng.
Nàng muốn lấy lại hình tượng tốt đẹp trước kia trong lòng phụ vương, để hắn thay đổi ấn tượng xấu về nàng. Nhất là hiện tại chính mình đã mười lăm, cũng đã đến tuổi nghị thân, nàng nếu như không thể lấy lòng phụ vương, như vậy nói không chừng sẽ bị tùy tiện chỉ hôn cho một người rồi gả đi.
Nàng còn tưởng muốn sống cuộc sống vinh hoa phú quý, không muốn bị người khác cấp đi xuống. Chỉ có lấy lòng phụ vương, khiến hắn sủng ái chính mình, nàng mới có thể có được tất cả mọi thứ nàng mong muốn.
Sau khi Hạ Thính Ngưng nhìn quét một vòng, nàng chỉ cảm thấy tất cả mọi người đều có tâm tư khác nhau, không biết đến cùng là đang suy nghĩ cái gì.
Bách Lí Dung Kỳ ngồi ở bên cạnh Hạ Thính Ngưng lặng lẽ lôi kéo tay áo của nàng, thấy Hạ Thính Ngưng nhìn qua hắn liền chỉ chỉ đĩa tôm hùm ở giữa bàn.
Hắn cảm thấy mọi người đều quái lạ, tựa hồ có chuyện không tốt phát sinh cho nên hắn mới không dám mở miệng, chỉ có thể hướng đại tẩu ra hiệu.
Hạ Thính Ngưng nhìn động tác của Bách Lí Dung Kỳ liền nhất thời hiểu rõ, sau khi vươn tay sờ sờ đầu của hắn, nàng liền gắp hai con tôm hùm lớn, đem lột vỏ, lại chấm nước tương để vào trong chén của hai tiểu gia hỏa.
Hai cái tiểu phì đoàn này thật sự là rất béo, bàn tay béo đô đô không thể giải quyết được vỏ tôm mà Thiên Kỳ lại rất thích ngay, khó trách muốn gọi nàng hỗ trợ.
Không khí quỷ dị liên tục được duy trì đến khi kết thúc bữa ăn.
Đám tỳ nữ đem các loại thức ăn thừa mang xuống, sau đó đem nước trà ngon và điểm tâm mang lên.
Tĩnh vương gia nâng ly trà lên, thổi thổi một chút.
Mọi người còn lại cũng đều là vẻ mặt khác nhau, không dám mở miệng đi vuốt râu hùm. Diễn Đàn Lê Qúy Đôn. Edit:..Lam Thiên..
Tĩnh vương gia rốt cục bưng ly trà uống một ngụm, sau một lúc lâu mới mở miệng nói “Hôm nay đại hoàng tử sai người đến cầu hôn.”