“Mẫu thân, hiện thời nữ nhi thật sự chỉ muốn chết, hài tử đáng thương kia của con, chỉ mới hơn một tháng, lại bị người hại chết. Ô ô ô…”
Nguyễn thị càng nói càng thương tâm, nghẹn ngào đến hít thở không thông.
Nguyễn phu nhân sợ hãi vội vàng vỗ lưng cho nàng, tiếp nhận trà tỳ nữ bưng tới cho nàng uống, lúc này Nguyễn thị mới thở lại bình thường nhưng vẫn khóc không ngừng.
Nguyễn phu nhân đau lòng không thôi, lại chỉ có thể dùng lời mềm nhẹ an ủi:
“Được rồi, con của ta, con còn trẻ, về sau có rất nhiều cơ hội có hài tử.”
Hiện thời bà có chút hối hận vì đã chiều nữ nhi thành dáng vẻ hiện tại. Đương nhiên nếu học được một phần của bà cũng không đến mức vì sao hài tử mất đi cũng không biết.
Vốn bà còn trông mong nữ nhi có thể sinh hạ trưởng tôn cho Vương phủ, như vậy quan hệ hai nhà cũng thân hơn vài phần, chẳng những có lợi với Linh Nhi mà Nguyễn Thu Linh kia cũng không có cớ để đi làm thiếp cho Tĩnh Vương Thế tử nha.
Hiện tại hài tử vừa mất, lại không thể tra ra là Thế tử phi kia đã ra tay, bồ hòn này Linh Nhi chỉ có thể ngậm.
“Mẫu thân người nói cũng thật nhẹ nhàng, người không phải không biết nữ nhi đợi bao lâu mới có được hài tử này, chẳng lẽ muốn nữ nhi lại chờ thêm một năm nửa năm nữa sao.”
Nguyễn thị khóc gây không nghỉ.
“Được rồi được rồi, con của ta.”
Nguyễn phu nhân vội vàng an ủi:
“Con cũng không thể tiếp tục làm loạn, để ý thân mình. Hôm nay mẫu thân cho ngươi mang thứ tốt đến, để con bổ thân mình.”
Nói xong liền hướng tỳ nữ bên cạnh ra hiệu, nàng vội vàng cầm đồ tiến lên nói:
“Nhị tiểu thư, đây là phu nhân cố ý tìm cho người.”
Nguyễn thị tạm thời thu hồi nước mắt, nhìn về phía thứ kỳ lại trong hòm, không khỏi hỏi:
“Mẫu thân, đây là cái gì?”
Nguyễn phu nhân cười khẽ phất tay cho hạ nhân trong phòng lui ra, chỉ vào thứ trong hộp nói:
“Đây là nhau thai.”
“Nhau thai?”
Nguyễn thị nghe vậy lập tức ghét bỏ lui về phía sau nói:
“Mẫu thân, ngươi đây là ý gì, muốn dùng thứ này khiến nữ nhi ghê tởm sao.”
Biết rõ nàng vừa mất hài tử, còn mang thứ này tới.
Nguyễn phu nhân có chút không biết làm sao nhìn nữ nhi, ôn tồn giải thích:
“Hài tử con, sao lại không biết nổi khổ tâm của mẫu thân. Nhau thai nhưng là thứ tốt, con vừa mất hài tử, cái này là thứ bổ thân mình tốt nhất. Mẫu thân mất bao nhiêu công sức mới tìm được cho con.”
“Thật sự?”
Nguyễn thị nghe vậy không khỏi quay đầu lại nói:
“Thứ này thực sự tốt như vậy?”
“Mẫu thân còn có thể hại con hay sao.”
Nguyễn phu nhân nhìn Nguyễn thị, mặt nghiêm túc nói:
“Thứ này bổ khí huyết nhất, còn có thể trị vô sinh. Lúc trước con luôn luôn không hoài được, mẫu thân đã sớm muốn cho con ăn thứ này.”
Nói đến đây, Nguyễn phu nhân vừa cười vừa nói thêm một câu:
“Về sau mỗi ngày con để cho người ta hầm một cái, rất nhanh có thể lại hoài.”
Nguyễn thị nghe thế, nhất thời tinh thần phấn chấn, bắt lấy Nguyễn phu nhân nói:
“Thật vậy sao?”
“Đây là đương nhiên.”
Nguyễn phu nhân cười gật gật đầu.
Nguyễn thị nhào vào trong lòng Nguyễn phu nhân, nói:
“Mẫu thân, người đối với con thật tốt.”
“Hài tử ngốc, con là thịt từ trên người mẫu thân rơi xuống.”
Nguyễn phu nhân vỗ nhẹ phía sau lưng Nguyễn thị nói:
“Nhưng là con cũng cần nhớ kỹ, việc này đừng để người ngoài biết, dù sao truyền ra cũng không xuôi tai.”
“Con biết, mẫu thân.”
Nguyễn thị gật đầu đáp ứng.
Nguyễn phu nhân một tay vỗ về nữ nhi, lại nhẹ giọng hỏi:
“Hài tử của con lần này mất đi, có thể xác định được là ai đã ra tay?”
Nhắc tới chuyện này, Nguyễn thị lại không khỏi thương tâm, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Khẳng định là tiện nhân Hạ Thính Ngưng kia. Nữ nhi uống canh bổ kia xong liền thấy đau bụng, nhưng cố tình phủ y kiểm tra xong lại nói không có việc gì. Mẫu thân, người cần phải làm chủ cho nữ nhi nha.”
Vương phi luôn luôn thiên vị giúp đỡ tiện nhân kia, nàng một chút đều không làm gì người ta được.
Tuy rằng nghe Nguyễn thị nói lời này, nhưng trong lòng Nguyễn phu nhân cũng có suy nghĩ khác.
“Mẫu thân thấy việc này cũng chưa chắc là Hạ Thính Ngưng kia làm. Con cũng đừng quên, lần trước con khiến cho Quý di nương kia mất hài tử, ả có thể không oán hận con mới là lạ.”
“Chuyện này.”
Nguyễn thị nghe vậy có chút do dự.
“Nữ nhi cũng từng hoài nghi ả, nhưng hồ ly tinh kia luôn luôn ở trong phòng dưỡng thân mình, không có hành động gì đặc biệt. Ngược lại canh bổ nữ nhi uống đều là do trù phòng đưa tới.”
“Cũng chưa chắc là do uống canh bổ mới mất hài tử nha. Tóm lại, mặc kệ là ai làm, đều phải đề phòng cả Hạ Thính Ngưng và Quý di nương kia.”
Nguyễn phu nhân khẽ thở dài nói:
“Hiện tại, con mau chóng hoài hài tử trước mới là chuyện quan trọng.”
Nguyễn thị lại không thuận theo nói:
“Vậy việc này chẳng lẽ cứ thế cho qua sao?”
Hài tử đáng thương kia của nàng cứ thế mất đi sao?
“Nếu thật sự là Quý di nương kia làm, ta không lột da ả không được.”
Nguyễn thị hận đến cắn răng nói.
“Được rồi.”
Nguyễn phu nhân nghiêm mặt nói:
“Con không có bằng chứng, làm loạn lên cũng không được gì. Nghe lời mẫu thân, hiện tại con hảo hảo dưỡng thân mình, quan trọng nhất là giữ trái tim của nhị nữ tế ở bên phía con.”
Thấy nữ nhi không thông suốt, Nguyễn phu nhân thở dài tiếp tục dạy:
“Hiện tại con mất đi hài tử, lại không có chứng cứ. Cho dù hoài nghi Quý di nương kia cũng không thể nói ra miệng. Nghĩ cách, để nhị nữ tế tự hoài nghi lên người ả. Trong khoảng thời gian này con phục thấp, không cần luôn cãi lại, nhị nữ tế còn không phải là sẽ yêu thương con nhiều hơn sao. Đến lúc đó mẫu thân lại nghĩ cách, dạy con phế Quý di nương kia đi.”
Một di nương không thể sinh dục, đời này cũng coi như xong.
Nguyễn thị nghe được có chút ý động, lại nói:
“Hạ Thính Ngưng kia thì sao, ả cũng có hiềm nghi, chẳng lẽ liền cứ thế buông tha ả?”
Chân mắt Nguyễn phu nhân híp lại nói:
“Hiện tại con không làm gì được nó, nhưng không sao, nếu nó không hoài hài tử thì cũng thôi, chỉ cần hoài được. Hừ, mười tháng mang thai, sẽ luôn có chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Đến lúc một xác hai mạng trách được ai.”
Nguyễn phu nhân nói đến cực kì nhẹ nhàng, một chút cũng không coi mạng người ra gì.
Nguyễn thị nghe xong cuối cùng là lộ ra miệng cười, nói:
“Con đều nghe mẫu thân.”
Thời gian trôi qua mấy ngày, Nguyễn thị quả thật chỉ lo tu thân dưỡng tính, không tiếp tục khóc loạn không nghỉ.
Cũng không biết nàng sử dụng cách gì thật sự khiến Bách Lí Trần Hiên nghi ngờ Quý di nương.
Bách Lí Trần Hiên vốn là cực chờ đợi hài tử này, hiện thời hài tử mất, lại có manh mối chỉ về phía Quý di nương, lại thêm chuyện lần trước sinh non. Người đa nghi như hắn liền nổi lên lòng nghi ngờ, vài ngày liên tục đều vắng vẻ nàng, hàng đêm ở lại trong phòng Nguyễn thị.
Chuyện này khiến Nguyễn thị vui mừng hỏng rồi, thấy mẫu thân quả thực có cách hay, bởi vậy càng giả vờ hiền lành nghe lời hơn.
Dung mạo nàng vốn không kém, gia thế lại vô cùng tốt. Chỉ là tính nết không để cho người thích, hiện thời sửa lại điểm ấy, ngược lại khiến Bách Lí Trần Hiên càng sủng ái hơn.
Chiêu phản kích này của Nguyễn thị khiến Quý di nương trở tay không kịp, hận đến bẻ gãy cây lược gỗ trong tay.
Hoán Tô có chút sốt ruột nói:
“Tiểu thư, vậy phải làm sao bây giờ nha? Hiện tại Nhị thiếu gia ngày ngày đều nghỉ ở chỗ phu nhân.”
Không chịu đến Niệp Hương viện.
“Hừ.”
Sắc mặt Quý di nương lạnh băng:
“Ta là coi thường ả, không cần phải nghĩ, khẳng định là mẫu thân ả ở sau lưng ra chủ ý, khiến phu quân sinh hiềm khích với ta.”
Quý di nương phẫn hận ném lược gỗ đã gãy thành hai nửa trong tay, cắn răng nói:
“Ta ngược lại muốn nhìn, cuối cùng ai mới là người thắng.”
Hạ Thính Ngưng tất nhiên là không rảnh quan tâm chuyện tranh chấp ở Quỳ viên, trong khoảng thời gian này mỗi ngày nàng vẫn duy trì tâm tình tốt, tỉ mỉ điều dưỡng thân mình.
Thời gian gần tới lúc có quỳ thủy, Vãn Ngọc lại có vẻ khẩn trương hề hề, bắt lấy Lục Vu nói:
“Quỳ thủy tháng này của tiểu thư, hẳn là sẽ không đến đi.”
Nhìn thấy Quý di nương cùng Nhị thiếu phu nhân lần lượt mang thai, tiểu thư nhà mình hẳn là sẽ có tin tức mới đúng nha. Rõ ràng mỗi đêm nàng gác đêm đều nghe được…
Lục Vu có chút buồn cười đánh rớt móng vuốt của nàng ra, lại có chút nghiêm túc nói:
“Còn hai ngày là quỳ thủy của tiểu thư đến, đến lúc đó sẽ biết.”
Nói đến này, Lục Vu lại nói:
“Muội đừng ở trước mặt tiểu thư nhắc tới chuyện này, khỏi mắc công nàng sốt ruột.”
“Ta biết, ta biết.”
Vãn Ngọc gật đầu nói.
Sao Hạ Thính Ngưng có thể không biết động tác nhỏ của hai tỳ nữ kia, lúc này nàng khẽ tựa vào giường, tay đặt lên bụng.
Tuy rằng theo y học, nàng hẳn là hoài được, nhưng là một ngày chưa chắc chắn thì trong lòng nàng vẫn có chút không yên bất an, đành phải để chính mình tận lực không thèm nghĩ nữa.
Ngày này, Bách Lí Dung Kỳ cùng Bách Lí Dung Thần mới từ Thanh Lan viên đi ra, đang vô cùng vui mừng nhảy tung tăng, cái miệng nhỏ nhắn nhồi điểm tâm của ‘Mật Tâm phường’.
Tay béo mập cầm cái mâm, bên trong đặt điểm tâm mà bọn họ yêu thích.
Hai cái cục phì nhỏ biết Hạ Thính Ngưng muốn nghỉ ngơi, liền nghe lời không đi quấy rầy, bưng điểm tâm chạy đi chơi.
Bách Lí Dung Thần đi chậm một chút, hắn cắn điểm tâm mơ hồ không rõ nói:
“Ca ca, huynh chờ đệ.”
Bách Lí Dung Kỳ dừng bước chân lại, thúc giục:
“Đệ đệ, đệ đi nhanh chút, chúng ta đến phía trước chọc cá.”
Bách Lí Dung Thần nghe vậy vội vàng nhanh bước chân hơn, hướng ca ca song bào thai của mình chạy tới.
Hai người hi hi ha ha đi đến trên cầu, không ngờ đụng phải Nguyễn Kim Linh cũng đi ra giải buồn.
Mấy ngày qua có thể nói là Nguyễn Kim Linh cực kỳ buồn bực, Nguyễn Ngân Linh sợ nàng gây chuyện, bắt nàng ở trong viện, hôm nay nàng thật vất vả mới trộm đi ra. Vừa thấy Bách Lí Dung Kỳ cùng Bách Lí Dung Thần, nhất thời liền tức giận đến chống nạnh.
Ở trong lòng nàng, nếu không là vì hai đứa mập này dấu nàng ăn bánh trứng, sao nàng có thể bị tỷ tỷ nhà mình giam cầm.
Lại thấy trên tay hai người đều cầm điểm tâm, ăn đến vui quên trời đất, trong lòng nàng càng tức. Chính nàng cũng chưa được ăn, sao hai bé mập này có thể ăn.
Nghĩ vậy, mặt nàng biến hung dữ tiến lên ngang ngược nói:
“Hai người các ngươi, đưa điểm tâm cho ta.”
Bách Lí Dung Kỳ cùng Bách Lí Dung Thần được Hạ Thính Ngưng sủng ra tính cách, không sợ người như trước kia. Lúc này cũng biết che chở điểm tâm nói:
“Dựa vào cái gì cho ngươi.”
Đây là đại tẩu cho người đi mua cho bọn hắn.
Bách Lí Dung Thần cũng đáp theo:
“Không cho.”
Nguyễn Kim Linh ngang ngược đã quen, vừa nghe đối phương không chịu đưa điểm tâm cho nàng, nhất thời săn tay áo, muốn tiến lên cướp.
“Cho ta.”
Nguyễn Kim Linh tuổi còn nhỏ, nhưng lực trên tay cũng không nhỏ, cầm lấy đĩa điểm tâm. Thấy Bách Lí Dung Kỳ không chịu buông tay, liền lièu mạng đẩy hắn.
Bách Lí Dung Thần vội vàng đi lên hỗ trợ, hắn là chán ghét Nguyễn Kim Linh này.
Ba nhân đẩy đẩy lui lui, Nguyễn Kim Linh tức giận đến ngoan độc, đâm đầu qua.
Rào chắn trên cầu cũng không cao, hai tiểu gia hỏa song song từ trên thành cầu ngã xuống.
Tõm một tiếng vang lớn, hai nguời lọt xuống ao duới cầu.