Bích Phục cúi đầu, nhỏ giọng đáp “Dạ, Trương đại nhân đưa tới cho lão gia hai người mỹ thiếp, đều là tiểu cô nương mười bảy, tám tuổi, bọn họ mới bồi lão gia một đêm, lão gia liền vô cùng yêu thích.”
Nàng vốn định đến bẩm báo tiểu thư, nhưng phu nhân lại không chịu để cho nàng nói.
Hạ Thính Ngưng tùy tay đặt chén trà xuống, nhất thời cảm thấy không biết nói gì. Tiểu cô nương mười bảy, tám tuổi đem đưa cho tiện nghi phụ thân kia của nàng làm thiếp, gặm cỏ non như vậy, hắn không sợ làm chuyện bất lương sao.
“Tại sao không đi qua báo sớm một chút mà lại kéo dài tới hiện tại?.” Hạ Thính Ngưng đau đầu nhu nhu mi tâm, đại thọ của Thái Hậu cũng đã qua mấy ngày.
Trên mặt Bích Phục lộ vẻ khó xử, cúi đầu đáp “Phu nhân ngăn không cho nô tì tới bẩm báo, liền ngay cả thiếu gia cũng bị phu nhân cảnh cáo không được tới tìm thế tử phi.”
Nàng chỉ là một tỳ nữ, tốt xấu gì phu nhân cũng là chủ tử, thái độ lần này lại cường ngạnh như vậy nàng cũng không tiện cùng phu nhân đối nghịch a.
Hạ Thính Ngưng bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, đẩy đống sổ sách trước mặt ra, đứng dậy nói “Đi thôi, trở về Hạ phủ một chuyến.” đến xem một chút là có chuyện gì.
Vãn Ngọc nghe vậy vội vàng đuổi theo.
Ra khỏi phòng vừa vặn nhìn thấy tỳ nữ Liễu Tịch Nghi đi tới, nàng hướng Hạ Thính Ngưng cung kính quỳ gối hành lễ, sau đó mới đứng dậy hỏi “Thế tử phi muốn xuất môn sao?”
Hạ Thính Ngưng khẽ gật đầu, nhìn thấy người tới là Tịch Nghi liền nhân tiện nói “Ngươi tới vừa lúc, đợi lát nữa thế tử trở về, ngươi nói với hắn ta có việc về nhà mẹ đẻ một chuyến, sẽ không trở lại dùng cơm trưa. các chuyện tình trong viện, ngươi và Bách Quế giúp ta hảo hảo quản lý.”
Vũ Sam bởi vì chuyện củ cải đã bị Dung Cẩn biếm ra khỏi Thanh Lan Viên, trách phạt cụ thể nàng cũng không biết, chỉ biết từ sau sự tình lần trước, nàng vẫn chưa từng thấy qua Vũ Sam.
Mà chuyện đối phương quản lý trong tay lại cần phải có người tiếp nhận, hơn nữa Tuyết Tú đã chết, vị trí tỳ nữ cận thân tất cả đều bỏ trống, Hạ Thính Ngưng có ý đề bạt tỳ nữ của chính mình, liền thăng chức cho Tịch Nghi và Bách Quế để hai người các nàng tiếp quản mọi chuyện trong viện này.
Dù sao hai người này đến cùng cũng là của hồi môn của chính mình, khế ước bán mình lại ở trong tay nàng, đem sự tình giao cho các nàng quản lý,chung quy so với giao cho người khác nàng yên tâm hơn.
Tịch Nghi nghe vậy vội vàng gật đầu đáp ứng, nàng và Bách Quế mới vừa tiếp nhận quản sự tình trong viện này mấy ngày trước đây nên tự nhiên là muốn hảo hảo làm việc.
Đợi sau khi giao xong mọi việc, Hạ Thính Ngưng liền mang theo Vãn Ngọc và Lục Vu, ba người ra phủ lên xe ngựa trở về Hạ phủ.
Xe ngựa nhanh chóng chạy qua các ngã tư đường, đi thẳng tới Hạ phủ.
Hạ Thính Ngưng ở dưới sự nâng đỡ của Lục Vu đi xuống xe ngựa, thủ vệ Hạ phủ canh giữ cửa cúi đầu khom lưng mời đoàn người các nàng đi vào.
Quang cảnh hiện tại như vậy, không khỏi làm cho Hạ Thính Ngưng hồi tưởng lại tình cảnh lúc các nàng vừa mới tới Hạ phủ năm trước, lúc đó ngay cả vào phủ các nàng cũng không thể đi cửa chính. Hiện tại lại là được người cung kính mời đi vào.
Đi qua con đường lát đá, xuyên qua đình đài thuỷ tạ, Hạ Thính Ngưng mang theo người một đường đi tới Lê viện.
Trong viện, nha đầu bà tử đang quét dọn làm việc nhìn thấy nàng tiến vào viện liền vô cùng cao hứng vội vàng đi qua hành lễ.
Hạ Thính Ngưng đối với những người này khẽ gật đầu, phất tay phân phó Lục Vu “Thưởng mỗi người các nàng một ngân lượng.”
Lục Vu nghe vậy tất nhiên là gật đầu tỏ vẻ hiểu được, gỡ hà bao bên hông xuống, đem ngân lượng lấy ra phân tán ra ngoài.
Sau khi bước vào phòng của Thủy thị, Hạ Thính Ngưng ngoài ý muốn phát hiện trong phòng còn có một phụ nhân khác đang ngồi.
Thủy thị nhìn thấy nữ nhi nhà mình vào phòng liền vội vàng cười vẫy tay nói “Ngưng Nhi, con đã trở lại, nhanh đến bên cạnh nương.”
Từ sau khi nữ nhi xuất giá, trừ bỏ ngày tân hôn lại mặt, mẹ con các nàng liền chưa từng gặp mặt nhau. Chỉ là thường xuyên có thể thu được này nọ nữ nhi phái người từ Tĩnh vương phủ đưa tới. Biết nữ nhi sống tốt, nàng cũng coi như được an ủi.
Hạ Thính Ngưng nhấc chân đi đến bên cạnh Thủy thị ngồi xuống, chỉ thấy phụ nhân kia liền đứng dậy hướng nàng hành lễ nói “Thiếp thân gặp qua thế tử phi.”
Mặc dù trong lòng Hạ Thính Ngưng có chút nghi hoặc, nhưng vẫn là nhẹ giọng nói “Đứng lên đi.”
Thủy thị cười giúp nữ nhi giải thích nghi hoặc “Đây là Lâm di nương, là nương của tứ muội muội con...”
Hạ Thính Ngưng nghe vậy nhất thời giật mình,“Thì ra là Lâm di nương.”
Cũng chính là nương của Hạ Thanh Hà. Nàng từng nghe Bích Phục đề cập qua, từ lúc Lí thị bị giam cầm vắng vẻ, Lâm di nương này cũng không biết sử dụng biện pháp gì thế nhưng bắt đầu được sủng ái, Hạ Thanh Hà cũng liền theo đó được lên trời.
Mấy ngày trước đây thời điểm Thái Hậu đại thọ, nàng nhưng là nhìn thấy tứ muội muội kia một thân ăn mặc trang điểm tốt.
Chỉ là, Lâm di nương này không có việc gì lại tới chỗ mẫu thân nàng làm gì? Hạ Thính Ngưng vừa nghĩ vừa đánh giá vị Lâm di nương đột nhiên được sủng ái này.
Tuy rằng tướng mạo chỉ là thanh tú, nhưng sau khi trang điểm nhẹ liền có vẻ tươi mát đẹp mắt. Vải vóc mặc trên người chất liệu cũng có chút không sai, ít nhất so với lần đầu tiên khi Hạ Thanh Hà tới gặp nàng chất liệu tốt hơn rất nhiều.
Thủy thị vô cùng thân thiết lôi kéo Hạ Thính Ngưng nói “Bình thường lúc rảnh rỗi, là Lâm di nương đi qua bồi nương nói chuyện phiếm giải buồn.”
Hạ Thính Ngưng nghe vậy nhẹ nhàng nhíu mày, chỉ đơn giản như vậy sao?
Lâm di nương văn tú cười nói “Đúng vậy, mấy ngày gần đây lão gia đều bề bộn nhiều việc, ta ở Lan viện đồng dạng cũng thật sự rất rảnh rỗi.” Trong lời này, tự nhiên là ý chút ám chỉ.
Tiện nghi phụ thân kia của nàng có thể bận cái gì, sợ là vội vàng cùng hai vị tân sủng tìm hoan mua vui đi. Hạ Thính Ngưng dưới đáy lòng âm thầm phỉ nhổ vài tiếng nhưng cũng không mở miệng đáp lại lời nói của Lâm di nương.
Cửa phong nhẹ nhàng bị mở, Bích Phục mang theo tỳ nữ bưng đồ ăn cùng nước trà dâng lên.
Thủy thị mở bát tô canh ra, múc một chén đầy đưa tới trước mặt Hạ Thính Ngưng, nói “Ngưng Nhi, mau thừa dịp còn nóng uống đi. Canh này vừa mới đôn buổi sáng.”
Hạ Thính Ngưng khẽ lên tiếng, cúi đầu liền uống một ngụm canh.
Người tới là khách, Thủy thị tự nhiên cũng cấp cho Lâm di nương một chén.
Lâm di nương nhìn ngón tay Thủy thị bưng bát canh, lại nhìn hai tay chính mình có chút thô ráp, nhất thời trong lòng cảm thấy không có tư vị.
Lúc nàng chưa thành thông phòng của Hạ lão gia, thì vẫn chỉ là một tỳ nữ thấp kém. Ngày ngày đều phải làm việc, chẳng sợ đã cẩn thận bảo dưỡng nhưng cũng tránh không thoát hai tay bị vết chai do làm lụng vất vả.
Không giống Thủy thị, sinh ra ở gia đình thương nhân, nói như thế nào cũng là được nuông chiều từ bé, đôi tay kia vừa trắng vừa mịn, nào có nửa điểm bộ dáng từng trải qua việc nặng, có nam nhân nào lại không thích bàn tay nhỏ bé mịn màng.
Nghĩ vậy, Lâm di nương liền theo bản năng rụt tay trở lại.
Nhưng trên mặt vẫn là tươi cười nói “Canh gà nhưng là vô cùng bổ dưỡng, hôm nay thật sự là được thơm lây từ tỷ tỷ mới có thể ăn đồ tốt như vậy.”
Hạ Thính Ngưng nghe xong cũng không có phản ứng gì, canh này đến cùng là có chút ngấy, nàng vừa uống vào miệng Bích Phục liền dâng trà xanh bưng lên.
Nước trà vừa vào miệng nàng liền cảm thấy có chút không đúng, trà này tuy rằng cũng là trà ngon trung thượng phẩm, nhưng từ mấy tháng trước, mỗi tháng nàng đều sẽ để Vãn Ngọc đưa tới một chút lá trà vân vụ tốt nhất cho mẫu thân và đệ đệ dùng. Bích Phục vẫn luôn thận trọng, nhất định sẽ dùng lá trà tốt pha cho nàng dùng mới đúng.
Hạ Thính Ngưng nghiêng đầu nhẹ giọng hỏi “Mẫu thân, con sai người đưa lá trà vân vụ tới đều đã uống hết rồi?”
Thủy thị nghe vậy sửng sốt, ánh mắt trốn tránh một chút sau đó mới nói “Đúng vậy, đã uống hết rồi.”
Có vấn đề, Hạ Thính Ngưng vừa thấy bộ dáng này của Thủy thị liền biết là có chuyện, lá trà cũng không phải đã uống hết đơn giản như vậy.
Lâm di nương ngồi ở bên cạnh nghe vậy lièn nhẹ nhàng cười khẽ, nhất thời có vẻ thập phần kinh ngạc nói “tỷ tỷ cũng có trà vân vụ sao? hai ngày trước ta mới nhìn thấy tỷ muội Triệu thị uống trà này đó.”
Tỷ muội Triệu thị, tự nhiên là chỉ hai mỹ thiếp mới của Hạ lão gia.
Hạ Thính Ngưng nghe xong liền nhíu mày, lá trà này vô cùng quý giá, tiện nghi phụ thân của nàng cũng không có năng lực có thể mua được loại trà này.
Nghĩ vậy, Hạ Thính Ngưng liền liếc mắt nhìn Thủy thị đang có chút hoảng hốt.
Mắt thấy mục đích đã đạt tới, đáy lòng Lâm di nương cười thầm, ngoài miệng lại nói “Quấy rầy tỷ tỷ hơn nửa canh giờ, muội muội ta còn có việc, trước liền trở về Lan Viện.”
Dứt lời liền đứng dậy hướng Hạ Thính Ngưng hành lễ sau đó rời khỏi phòng.
Lâm di nương đi rồi, Thủy thị mới khẽ gọi Hạ Thính Ngưng một tiếng.
Hạ Thính Ngưng bình tĩnh nói “Nói đi, lá trà kia sao lại thế này?” Vừa mới rồi có người ngoài, nàng mới chịu đựng không mở miệng.
Thủy thị nhấp mím môi nói “Này, lá trà là phụ thân con cầm đi, nương cũng không biết tại sao lại vào trong tay hai tỷ muội kia.” Dù sao đồ tốt nữ nhi đưa tới cho nàng còn rất nhiều, thời điểm lão gia đến lấy đi mấy thứ nàng cũng không cảm thấy có cái gì không ổn.
Hạ Thính Ngưng nghe vậy không giận cười “Ngày khác hắn muốn lấy đồ trang sức của người đi tặng người khác, có phải người cũng cam tâm tình nguyện dâng hai tay hay không a.” Thật sự là muốn chọc nàng giận chết.
Thủy thị vội vàng nhỏ giọng biện giải nói “Sẽ không, Ngưng Nhi, con chớ có nghĩ nhiều, phụ thân con đối với nương tốt lắm, trước đó vài ngày vừa mới đề cấp đổi một viện khác cho nương, chỉ là nương ở Lê viện đã quen mới không có đáp ứng.”
Hạ Thính Ngưng nghe xong vừa tức lại vừa bất đắc dĩ, tại sao mẫu thân này cuả nàng liền giống như cái bánh bao, nói tiện nghi phụ thân kia tốt đến vô cùng hợp lý. Nhưng chính mình vừa không thể đánh cũng không thể mắng, ngay cả nói vài lời nói nặng cũng phải nghĩ lại trước.
“Được rồi được rồi, con cũng không trông cậy vào người.” Hạ Thính Ngưng tức giận đến vô cùng căm hận nói “Bích Phục, Vãn Ngọc, các ngươi tiến vào.”
Vãn Ngọc và Bích Phục một trái một phải bước vào trong phòng, cung kính nói “Tiểu thư, ngài có gì phân phó?”
Hạ Thính Ngưng khẽ xoa mi tâm “Các ngươi đi đem ta này nọ mấy tháng nay ta đưa tới hảo hảo kiểm kê một chút, nhìn xem cái nào không phải do mẫu thân của ta hoặc đệ đệ dùng mà là bị người cầm đi. Hảo hảo ghi lại rõ ràng cho ta”.
“Vâng, tiểu thư.” Hai người lĩnh mệnh vội vàng xuất môn kiểm tra này nọ.
Nhưng là Thủy thị không đồng ý nói “Ngưng Nhi, này không tốt lắm đâu. Đến cùng cũng là phụ thân con, dùng liền dùng đi.” Không có gì cần phải tính toán tỷ mỉ như vậy.
Hạ Thính Ngưng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói “Cái gì là không tốt lắm, con nhìn người chính là thật quá tốt hắn mới dám nghĩ muốn lấy cái gì liền lấy, cực phẩm trà vân vụ, người cho là ai cũng đều có thể uống được sao?. Lần này là lá trà, vậy còn lần sau thì sao, chưa biết chừng ngày nào đó hắn liền đem người cùng đệ đệ bán đi.”.
Thủy thị há miệng thở dốc, lại cái gì cũng nói không nên lời. Nàng là người mềm lòng lại không có chủ kiến, làm sao có thể tranh luận cùng nữ nhi trí tuệ cường mạnh.
Hạ Thính Ngưng nhìn nước trà trong chén, cũng không có hưng trí muốn uống liền tùy tay đẩy ra nói “Bích Phục nói người có việc tìm con thương lượng, có chuyện gì sao?.”
Nhắc tới chuyện này, tinh thần Thủy thị liền tỉnh táo, nhìn nữ nhi nói “mấy ngày hôm trước bà con xa của phụ thân đến phủ làm khách, luận bối phận con còn phải gọi hắn một tiếng biểu thúc. Bọn họ lần này tới cửa bái phỏng, còn dẫn theo vài tiểu nữ nhi.”
Nữ nhi? Cùng nàng có cái gì quan hệ sao? Hạ Thính Ngưng hồ nghi quay đầu hỏi “Cho nên? Nương muốn nói cái gì?”
Thủy thị nghe vậy có chút cười khanh khách nói “Là như vậy, biểu thẩm của con đã nhiều ngày đều có đến Lê viện chơi, nương nghe ý tứ của nàng, là muốn cùng nhà ta kết thân.”
“Kết thân? kết thân với ai? Hạ Vũ sao?” Hạ Thính Ngưng nhíu mày hỏi.
Thủy thị vội vàng lắc đầu nói “Không phải, ý tứ của biểu thẩm con, là muốn cùng Vân Nhi đính thân, nàng nói muốn để cho tiểu nữ nhi của nàng làm thiếp cho Vân Nhi.”
Hôm nay nàng để Bích Phục đi qua thông tri cho nữ nhi trở về, chính là muốn cùng nàng thương lượng chuyện này. Chỉ là không nghĩ tới Lâm di nương lại đột nhiên tới cửa mới phải trì hoãn thời gian lâu như vậu.
Hạ Thính Ngưng nghe vậy nhất thời hết chỗ nói rồi, Vân Nhi bất quá mới mười một tuổi, vẫn còn là một đứa nhỏ, để hắn đính thiếp cái gì a.
Thủy thị lại tiếp tục nói “Biểu thẩm đều đã nói như vậy, nương liền nghĩ tìm con trở về thương lượng một chút, đứa nhỏ kia nương cũng xem qua, quả thật và một đứa nhỏ nhu thuận.”
Hạ Thính Ngưng khoát tay chặn lại nói “Thương lượng cái gì a, việc này nghĩ cũng đừng nghĩ. Không nói đến Vân Nhi bây giờ còn nhỏ, còn nữa, tương lai hắn trừ bỏ cưới chính thê ra, con sẽ không cho phép hắn nạp thiếp, ngày sau đến tuổi, người cũng không được an bày thông phòng cái gì cho hắn. Này đó con đều không đáp ứng.”
Thủy thị nhưng là không nghĩ tới thái độ nữ nhi lại cường ngạnh như vậy, nàng kinh ngạc nói “tam thê tứ thiếp đều là chuyện bình thường, không cho Vân Nhi nạp thiếp có phải hay không...”
Nói còn chưa nói xong, liền bị Hạ Thính Ngưng ngắt lời nói “Thôi đi, cái gì là chuyện bình thường, nữ nhân nhiều gia đình liền không yên. Tóm lại, việc này con không đồng ý, thể tử tương lại của Vân Nhi sẽ do chín hắn chọn, con không đồng ý chuyện ép duyên kia.”
Mắt thấy nữ nhi nhà mình đã nói như vậy, Thủy thị cũng chỉ gật đầu nói “con đã nói như vậy, kia, ngày mai nương liền trả lời biểu thẩm con.”
Hạ Thính Ngưng đáp nhẹ một tiếng, lại nói “Lâm di nương kia cũng không nên cùng nàng lui tới nhiều, nàng có nhiều thủ đoạn, hôm nay rõ ràng là sang bên này xúi giục.” Muốn cho nàng đi đối phó tỷ muội Triệu thị kia.
Nhất định là đối tỷ muội kia vừa tới liền được sủng, khiến Lâm di nương bị vắng vẻ vài ngày. Lúc này nghĩ pháp tìm người đối phó hai tỷ muội kia.
Thủy thị cũng biết chính mình có một số việc nhìn không rõ bằng nữ nhi của mình, lập tức liền gật gật đầu tỏ vẻ hiểu được.
Lúc này, Vãn Ngọc và Bích Phục cũng đã kiểm kê xong này nọ quay trở lại, vào phòng giao danh mục cho Hạ Thính Ngưng.
Hạ Thính Ngưng nhìn vài lần, liền đứng dậy nói “Đi thôi.” Nàng phải hảo hảo đi tìm tiện nghi phụ thân kia tính sổ.
Để Thủy thị ở lại Lê viện đợi, Hạ Thính Ngưng liền dẫn theo Bích Phục đến Hương Nhạc Đường nơi ở của tỷ muội Triệu thị.
Hạ Thính Ngưng nhìn bảng hiệu trên cửa, nhất thời vẻ mặt liền âm trầm, nơi này cũng không phải thanh lâu, cư nhiên lại để cái tên này.
Đoàn người mới vừa đi tới cửa liền nghe thấy thanh âm vui vẻ của Hạ lão gia nói “Tiểu mỹ nhân, các ngươi đừng chạy nha.”
Bên trong cũng có hai thanh âm nữ tử ‘Khanh khách’ cười nói
“Lão gia, ta ở bên cạnh a.”
“Lão gia, bên này bên này, ngươi mau tới đây a.”
Hạ Thính Ngưng híp hai mắt lại, trong lòng đem kia tiện nghi phụ thân âm thầm mắng vài lần, ban ngày ban mặt liền đóng cửa phòng tìm hoan mua vui, quả thực chính là già mà không kính.
Bích Phục nhìn cửa phòng khép chặt, lại nghe thấy thanh âm từ bên trong truyền ra, đành phải quay đầu lại nhỏ giọng hỏi “Tiểu thư, này...”
“Đá cửa.” Hạ Thính Ngưng không chút khách khí nói.
Bích Phục nghe vậy đành phải kiên trì đi lên vài bước đá văng đại môn Hương Nhạc Đường.
Một tiếng nổ khiến ba người đang tìm hoan mua vui bên trong nhất thời sửng sốt, Triệu Hương Hương phục hồi tinh thần lại nhất thời liền đánh giá Bích Phục một phen cười nhạo nói “A, đây là tiểu nha đầu từ đâu đến thật không quy củ, không biết hai người tỷ muội chúng ta đang hầu hạ Hạ lão gia sao/, cũng dám đá cửa quấy rầy nhã hứng của lão gia lá gan của người thật là không nhỏ.”
Triệu Nhạc Nhạc nghe vậy cũng phản ứng lại, hai tay bò lên Hạ lão gia, thân mình mảnh khảnh không xương cốt xụi lơ, thanh âm mị mị nói “Đúng vậy a, lão gia. Tỷ tỷ nói không sai, tiện nha đầu này cũng không biết là từ đâu đến, thế nhưng dám can đảm đá cửa quấy rầy chúng ta, lão gia, ngài trăm ngàn không thể khinh tha nàng a.”
Hạ lão gia bị thân mình mềm nhũn cọ cọ, nhất thời cảm thấy tâm viên ý mã đứng lên, vươn tay liền kéo khăn bịt mắt xuống, muốn nhìn một chút là người nào vô liêm sỉ cũng dám tới đây quấy rầy hắn.
Sau khi nhìn thấyBích Phục, nhất thời liền tức giận quát to “Bích Phục, ngươi dám công nhiên phá cửa mà vào, ai cho ngươi lá gan lớn như vậy, bản lão gia muốn đem ngươi tiện tỳ dĩ hạ phạm thượng cấp...”
“Cấp thế nào?” Hạ Thính Ngưng chậm rãi bước vào, lạnh như băng tiếp nhận câu chuyện nói.
Hạ lão gia vốn đang cao hứng giáo huấn người sau khi nhìn đến Hạ Thính Ngưng nhất thời liền sững sờ tại chỗ.