Mục lục
Thứ Nữ Đương Gả: Nhất Đẳng Thế Tử Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit:..Lam Thiên..

Cửa lớn trang nghiêm mang phong cách cổ xưa, Hiên đế phong thái hiên ngang mặc một thân long bảo màu vàng sáng vững bước đi trên nền gạch, Hoàng Hậu đi theo bên cạnh một thân trang phục lộng lẫy, cử chỉ ung dung. Mà phía sau Hoàng Hậu là hai vị phi tử tư sắc hơn người đi song song  , đi ở cuối cùng chính là một nữ tử một thân cung trang.

Hiên đế mang theo những người này đi qua  đại điện, đi lên long ỷ màu vàng vững vàng ngồi xuống nhận bái lễ của tất cả bách quan. Hoàng Hậu cùng hai vị phi tử khác liền dựa vào cấp bậc dọc theo  thứ tự bên tay phải Hiên đế tự ngồi xuống.

Mắt thấy  mọi người quỳ đầy đất, Hiên đế cười nhẹ, trầm giọng nói “Miễn lễ, đều đứng dậy đi.”

Theo lời nói của hắn, Hạ Thính Ngưng theo những người khác trong đại điện  đứng dậy trở vì vị trí ngồi xuống, trong lòng lại có chút bất đắc dĩ, thời điểm ở thế kỷ 21, nàng trên lạy trời, dưới lạy địa, ở giữa chỉ lạy cha mẹ song thân, bài vị tổ tiên.

Nhưng một khi đến cổ đại lễ giáo sâm nghiêm, bản thân lại thân bất do kỷ phải lạy cái này, bái cái kia. Quả nhiên, nơi này vẫn là hoàng quyền tối thượng, một cái thời đại cường quyền.

Hạ Thính Ngưng sau khi trở về vị trí ngồi xuống, chỉ thấy ai nấy trong điện đều nín thở liễm khí, chỉ vì phía trên hoàng đế không nói, bọn họ liền cũng không dám phát ra một chút tiếng vang, chỉ sợ vô ý một chút sẽ chọc giận mặt rồng dẫn tới họa sát thân.

Hôm nay tuy rằng là thọ yến của Thái Hậu, nhưng đến lúc này, nhân vật chính vẫn  còn chưa hiện thân, Hiên đế cũng tự nhiên không thể tuyên bố bắt đầu yến hội, tuy rằng hắn cùng với Thái Hậu không hòa hợp đã lâu, nhưng cái này dù sao cũng không thể công khai, hiện tại trước mặt người bên ngoài, phương diện cấp bậc lễ nghĩa vẫn phải làm đủ, để tránh truyền ra ngoài bị thế nhân lên án.

Hạ Thính Ngưng thanh nhã ngồi thẳng, thoải mái đón nhận tầm mắt tìm hiểu từ bốn phương tám hướng,  nàng chỉ một bộ dáng thản nhiên.

Trong đại điện, phu nhân quan gia, phu nhân quyền thần, thậm chí phần đông danh môn khuê tú cùng thiên kim tiểu thư chưa xuất giá cũng không ngoại lệ  tất cả đều vụng trộm  đem tầm mắt di động, yên lặng đánh giá Hạ Thính Ngưng.

Trong đó còn có một ánh mắt của một nữ tử nhìn nàng không chút kiêng dè gì, Hạ Thính Ngưng cũng không ngước mắt nhìn nàng, chỉ là trong lòng đã có phán đoán, nữ tử này hẳn là nữ nhi của hoàng đế, chỉ là không biết, là vị công chúa nào.

Ở lúc Hạ Thính Ngưng chờ đợi có chút nhàm chán vô nghĩa thì nhân vật chính của hôm nay, Thái Hậu nương nương rốt cục cũng khoan thai chậm đến.

Chỉ thấy Thái Hậu một thân cung trang phi phượng màu đỏ sậm được một phấn y nữ tử bên cạnh nâng đỡ, mang theo kiêu căng nhìn xuống mọi người tiến lên điện, không nhìn mọi người trong điện quỳ lạy, thẳng tắp đi lên vị trí bên cạnh long ỷ của Hiên đế, đó là ngai vàng chỉ có thái hậu mới có thể ngồi xuống.

Đợi sau khi nàng ngồi xong, mới ngạo nghễ  nói “Đều đứng lên đi.”

Mọi người sau khi đứng dậy, thái hậu lại ở trước mặt mọi người cấp cho phấn y nữ tử luôn đi theo bên cạnh ban thưởng ngồi, vị trí ngồi được an bày ở phía dưới tay trái nàng, minh xác biểu hiện ra Thái Hậu đối với nàng coi trọng.

Hạ Thính Ngưng nhẹ liếc mắt nhìn phấn y nữ tử kia một cái, chỉ cảm thấy gương mặt kia có chút quen thuộc, tựa hồ đã gặp qua ở nơi nào rồi.

Trong lúc Hạ Thính Ngưng cúi đầu suy tư, phấn y nữ tử kia cũng nhìn xuống dưới, tầm mắt dừng lại ở trên người Bách Lí Dung Cẩn, lén nhìn vài lần sau  đó trên mặt liền lặng lẽ hiện lên  một chút màu đỏ, giống như nghĩ tới cái gì vẻ mặt e thẹn.

Sau đó nàng lại đem tầm mắt chuyển về phía Hạ Thính Ngưng ngồi ở bên cạnh Bách Lí Dung Cẩn, quan sát mang theo dò xét không có ý tốt.

Vừa nhìn, Lưu Như Lan liền nhận ra  Hạ Thính Ngưng, vẻ mặt không hiểu. Là nàng, thì ra nàng chính là Tĩnh vương thế tử phi, trách không được lúc trước thời điểm gặp nhau ở ‘Tuyết Đoàn Phường’, đối phương đã biết được thân phận của nàng nhưng vẫn dám đối với nàng làm như không thấy, thì ra lúc đó nàng dựa vào chuyện chính mình sắp trở thành Tĩnh vương thế tử phi.

Lưu Như Lan nhất thời xiết chặt khăn lụa trong tay, trong mắt hiện lên  tức giận, không cam lòng cùng không vui, người này chính là đối thủ của nàng, vị trí của đối phương, chính mình sẽ cướp lấy.

Thái Hậu cũng không dấu vết nhẹ liếc mắt lườm Hạ Thính Ngưng một cái, tuy có chút kinh ngạc dung mạo của nàng, nhưng lập tức liền không cho là đúng. Nếu bàn về bộ dáng,  Như Lan cũng không kém bao nhiêu, hơn nữa nàng xuất thân cao quý, cũng không phải là một thứ nữ quan gia tứ phẩm nho nhỏ có khả năng so được.

Nghĩ vậy, ánh mắt Thái Hậu nhìn về phía Lưu Như Lan càng thêm nhu hòa, nàng đối với cháu gái của chính mình rât có lòng tin.

Thái hậu ngồi vào vị trí, hoàng đế tất nhiên là cấp bậc lễ nghĩa chu toàn  ân cần thăm hỏi vài câu, sau đó liền đem ánh mắt hướng về phía Hạ Thính Ngưng, trong mắt chẳng những mang theo tò mò và tìm hiểu mà còn có vài phần  thiện ý “Cẩn Nhi, đây là con dâu trẫm.”

Bách Lí Dung Cẩn thản nhiên cười nói “Vâng, dượng.”

Nghe thấy câu hỏi của hoàng thượng, Hạ Thính Ngưng hơi hơi ngước mắt, ánh mắt không tránh không né thẳng tắp đón nhận  ánh mắt đối phương, không có kinh sợ, không có sợ hãi, cũng không có kích động khi gặp mặt rồng. Trong mắt chỉ có tò mò và đánh giá.

Hạ Thính Ngưng biểu hiện như vậy khiến hoàng đế nhất thời cảm thấy  hứng thú, đã bao nhiêu năm không có người đối đãi với hắn giống như người bình thường như vậy.

Trong suy nghĩ mơ hồ, hắn dường như lại được gặp nữ tử thẳng thắn quả quyết ẩn sâu trong trí nhớ kia.

Hoàng Hậu là người đầu tiên phát hiện  Hiên đế  không thích hợp, vội vàng nhỏ giọng  gọi hắn một câu. Trong mắt hiện lên lo lắng không giải thích được.

Sau khi nghe thấy tiếng gọi của Hoàng Hậu, Hiên đế từ trong hồi ức tỉnh táo lại, nháy mắt liền khôi phục  thần thái nhìn Hạ Thính Ngưng, trong miệng khen gợi “Là nữ tử tốt.”

Mọi người trong điện nghe thấy nói lời này, trong lòng lập tức có mọt phen cân nhắc của chính mình.

Hoàng Hậu nghe vậy cũng cười nói “Không sai a, từ sau khi Cẩn Nhi thành thân  ,thân thể  càng ngày càng chuyển biến tốt, đều là nhờ phúc của đứa nhỏ này.”

Lời này vừa nói ra, mọi người trong điện đều ào ào phụ họa theo, Hạ Thính Ngưng trong nháy mắt liền trở thành người trạch thâm hậu lại là phúc tinh có tướng vượng phu tướng.

Lúc này, trên điện, nữ tử mềm mại đáng yêu mặc cung trang vẫn luôn ngồi im chưa từng mở miệng  đột nhiên nói “Tĩnh vương thế tử phi quả thật là có phúc tướng, cũng không biết bao lâu nữa sẽ vì Tĩnh vương phủ thêm con thêm cháu a, đều đã thành thân mấy tháng, nghĩ đến chuyện tốt cũng nên có, nhưng đừng lừa gạt một mình cao hứng nha.”

Người nói lời này chính là Hiền phi ngồi ở phía dưới Hoàng Hậu, gương mặt  mềm mại đáng yêu, thời điểm nói chuyện ngón tay nắm chặt khăn, một mặt đầy ý cười, bộ dáng dịu dàng, dường như lời từ miệng nàng nói ra đều không mang nửa phần ác ý.

“Sao có thể, hàng tháng trong phủ đều có lệ chẩn, trước đó vài ngày mới xem qua, đại tẩu quả thật chưa có thai.” Nguyễn thị liên tục bị Bách Lí Trần Hiên vắng vẻ liền nhanh mồm lanh miệng  nói.

Hiền phi nghe vậy, nhất thời kinh ngạc  dùng khăn khẽ che miệng, nói “Còn chưa có thai sao?, bản cung còn tưởng rằng là đã có, năm đó sau khi bản cung vào vương phủ, tháng thứ hai liền mang thai Nghị nhi.” Nói đến này, nàng lại tận lực  tiếp tục bổ sung thêm “Bất quá thế tử phi cũng đừng sốt ruột, chờ một chút, về sau tổng sẽ có cơ hội có thể mang thai.”

Hoàng Hậu nghe xong những lời này, trong lòng đã sớm có bất mãn, không mặn không nhạt  nói một câu “Hiền phi quá lo lắng đi, bất quá Cẩn Nhi mới thành thân được hai tháng, ngươi gấp cái gì.” Bốn chữ cuối cùng này càng là một lời hai ý, ám chỉ Hiền phi không có hảo tâm.

Hiền phi bị chặn như vậy, trong lòng nhất thời nghẹn họng, nhưng lại không thu hồi được, chỉ có thể thuận theo nói “Quả thật là thần thiếp  không đúng, nói chuyện có chút nóng nảy, không suy nghĩ chu toàn.”

Hạ Thính Ngưng ngước mắt nhìn Hiền phi một cái, ánh mắt lạnh nhạt, lời nói của Hiền phi nghe như thế nào cũng cảm thấy kỳ quái, cái gì mà kêu về sau sẽ có cơ hội có thể mang thai, này không phải là đáng ám chỉ hiện tại chính mình không thể mang thai sao.

Hạ Thính Ngưng lại liếc mắt nhìn nữ tử ngồi ở bên cạnh Hiền phi, kết hợp với đủ loại phân tích, trong lòng nhất thời hiểu rõ.

Nàng bất quá là lần đầu tiến cung, trước đây càng không cùng Hiền phi có gì xích mích nên không đạo lý vừa gặp mặt, liền lập tức bị đối phương xem không vừa mắt, đến nỗi mở miệng liền dùng lời như vậy.

Luôn miệng  ám chỉ chính mình không mang thai đứa nhỏ, mục đích làm như vậy là vì cái gì? Hạ Thính Ngưng thu hồi tầm mắt dừng ở trên người nữ tử diễm lệ, trong lòng cười lạnh, sợ là vì vị Nghênh Điềm công chúa này đi, hoặc là nói là vì  nhi tử thân sinh của nàng Tiêu Trầm Nghị.

Từ sau khi biết nữ tử mềm mại đáng yêu kia là Hiền phi, Hạ Thính Ngưng ít nhiều đã đoán được mục đích của nàng, Hiền phi  sinh được một nam một nữ, nhi tử của nàng chính là đại hoàng tử Tiêu Trầm Nghị, người này xuất thân không thấp, lại vì Hiên đế sinh ra trưởng tử, cho nên sau khi Hiên đế đăng cơ, nàng liền được phong làm một trong tứ phi  Hiền phi. Sau lại hạ sinh một nữ nhi là Nghênh Điềm công chúa, chiếu theo tình hình hôm nay mà nói, chỉ sợ Hiền phi là muốn thay nhi tử của chính mình  mượn sức Dung Cẩn, dự tính  muốn đem nữ nhi nhét vào Tĩnh Vương Phủ.

Bằng không làm sao để giải thích, các nàng mới lần đầu gặp mặt, Hiền phi liền đã  không muốn gặp nàng như vậy.

Thái Hậu ngồi ở bên cạnh vẫn luôn mở miệng, lúc này lại đột nhiên nói “Cẩn Nhi quả thật đã trưởng thành, người bằng tuổi hắn đều đã là phụ thân của vài đứa nhỏ. Ai gia nhìn thế nào cũng thấy nên có nhiều người đến hầu hạ Cẩn Nhi mới đúng, như vậy cũng tốt sớm ngày thay vương phủ khai chi tán diệp.”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Hiên đế vẫn không thay đổi, nhưng là Hoàng Hậu lại đau lòng, phu thê Tĩnh vương gia nhất thời sinh ra một cỗ cảm giác không tốt.

Các đại thần trong điện người nào đều không phải đã thành tinh, lời này của Thái Hậu rõ ràng là muốn cấp Tĩnh vương thế tử chỉ hôn, tuy rằng vị trí chính phi đã có người ngồi, nhưng  vị trí sườn phi vẫn còn để trống.

Tuy rằng trong bọn họ có một số người cũng từng đánh qua này chủ ý, nhưng hiện tại, ai dám cùng Thái Hậu tranh người a.

Thái Hậu mắt thấy mọi người im lặng không tiếng động, nhất thời vừa lòng  gật gật đầu, đang muốn mở miệng nói vài câu, đột nhiên  lại bị một đạo thanh âm giành nói trước.

Chỉ thấy Hiền phi vẻ mặt cười ôn nhu nói “Thái Hậu nói thật không sai, trong hậu viện của Tĩnh vương thế tử  đến nay vẫn chỉ có một mình Tĩnh vương thế tử phi, quả thật là nên thêm vài nữ tử.”

Lời nói của Thái Hậu tuy rằng bị Hiền phi cướp trước, nhưng nghe thấy đối phương phụ họa hợp ý như vậy cũng là cười gật đầu, mở miệng tính toán nói ra quyết định của chính mình. Diễn Đàn Lê Qúy Đôn, edit:..Lam Thiên..

Không nghĩ tới Hiền phi xoay chuyển lời nói, lại giành trước Thái Hậu hướng Hiên đế nói “Hoàng thượng, Nghênh Điềm đã đến tuổi nghị thân, nàng và Tĩnh vương thế tử lại lớn lên với nhau tử nhỏ, tình cảm không thể so với người khác, thần thiếp cả gan, muốn hoàng thượng đồng ý cửa hôn sự này, để Nghênh Điềm gả cho Tĩnh vương thế tử.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK