Mục lục
Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đệ tử thân truyền của các phong trong Đạo Nhất tông, địa vị có thể so với trưởng lão, tên đệ tử tạp dịch này cũng không có nói tiếp, nhưng hàm ý thì không cần nói cũng biết.

Ngay cả hai vị đệ tử thân truyền cũng thành thành thật thật xếp hàng, cho dù ngươi là trưởng lão Thần Kiếm Phong, cũng không có đặc quyền.

Nghe vậy, Hồng Tôn ngược lại không để ý lắm, rót một ngụm rượu, lập tức liền thành thành thật thật xếp sau lưng đông đảo đệ tử tạp dịch.

"Ăn cơm."

Sau khi trong sân có đệ tử cao giọng hô to, đội ngũ bắt đầu không nhanh không chậm tiến lên.

Đệ tử phía trước, một đám ma quyền sát chưởng, hận không thể đổi chén lớn trong tay thành chậu, một đám lấy cơm đều chất chồng thành một chóp nhọn, thẳng đến khi không thể chất lên được nữa mới chịu bỏ qua.

Loại hành động như vậy, lọt vào mắt những người phía sau, khiến người ta lòng nóng như lửa đốt.

"Mẹ kiếp, Trần Đại Ngưu, đủ rồi."

"Đã đủ rồi, không nhiều hơn được nữa đâu."

"Để lại cho huynh đệ phía sau một chút a."

Nói là nói như vậy, nhưng khi đến lượt bọn họ, mỗi người đều cắn chặt răng thêm cơm, lại ấn lại ấn xuống, cũng vì đẻvcó thể chứa nhiều hơn.

Ngay cả Lục Du Du cùng Liễu Sương cũng như thế, nhìn Liễu Sương một bộ tức giận bất bình hết đè phẳng rồi lại thêm, sau đó lại đè, rồi lại thêm, Diệp Trường Thanh cũng nhịn không nói được.

"Sư tỷ, cơm này có thù với ngươi sao?"

"Không phải, chỉ là cơm lượng của sư tỷ lớn, chén này quá nhỏ."

Nghe vậy, động tác của Liễu Sương cũng không ngừng lại, đầu cũng không ngẩng lên trả lời, đối với việc này, khóe miệng Diệp Trường Thanh giật giật.

Chén này chỉ sợ cũng to bằng đầu người đi, còn ngại nhỏ sao?

Nguyên một đám vì có thể lấy thêm một chút cơm, có thể nói là vắt hết đầu óc, có điều lượng cơm mà Diệp Trường Thanh nấu cũng không ít, cũng không tồn tại tình huống không đủ ăn, dù sao trước mắt mỗi bữa người đến ăn, cũng chỉ cỡ năm sáu mươi người.

Ròng rã sau một khắc, thật vất vả mới tới lượt Hồng Tôn, vừa rồi hắn đã nhìn thấy hai đệ tử của mình, mỗi người cầm một cái chén lớn hơn đầu mình, ăn điên cuồng ở nơi đó.

Thậm chí ngay cả sư tôn như mình cũng không thèm chú ý tới.

Thấy hai nàng không chút bận tâm đến hình tượng của mình, Hồng Tôn cũng thấy hứng thú, cái phòng bếp nho nhỏ này rốt cuộc có ma lực gì đây?

Thẳng đến khi Hồng Tôn đến gần phòng bếp một chút, mùi hương kia càng thêm nồng đậm, chờ đến phiên hắn, râu ria của lão già này đã sớm bị nước miếng làm ướt hoàn toàn, vạt áo trước ngực cũng ướt một mảng lớn.

"Lấy cơm, lấy cơm, nhanh. . ."

Ánh mắt bốc lên lục quang, tựa như một con sói đói, gắt gao nhìn chằm chằm vào chậu thịt xào kia.

Cho dù Diệp Trường Thanh đã sơm quen với biểu tình của đông đảo đệ tử, nhưng lúc nhìn thấy Hồng Tôn, cũng nhịn không được mà cảm thấy sửng sốt.

Có chuyện gì xảy ra với lão già này vậy? Bệnh dại phát tác sao?

"Tiền bối, ngươi không sao chứ?"

"Bát, cho ta cái bát a."

Nhưng mà đối với việc này, Hồng Tôn hoàn toàn không nghe lọt, trong đầu giờ chỉ còn có cơm.

Thấy thế, Diệp Trường Thanh chỉ vào cái bát lớn ở bên cạnh, lập tức chỉ thấy Hồng Tôn còn khoa trương hơn cả Liễu Sương, trực tiếp vận dụng tu vi.

"Không đủ, không đủ, ép xuống cho ta, lại ép."

Dùng linh lực nén cơm trong bát, chỉ vì có thể lấy thêm một chút?

Diệp Trường Thanh trực tiếp choáng váng, mà phía bên kia, hai người Lục Du Du cùng Liễu Sương cũng cảm giác được linh lực dao động, ngẩng đầu nhìn, phát hiện thế mà lại là sư tôn của mình.

Sao sư tôn lại ở chỗ này?

Có điều đây cũng không phải chuyện quan trọng nhất trước mắt, thấy sư tôn không ngừng dùng linh lực ép cơm xuống, mà cơm trong thùng càng ngày càng ít, mắt thấy sắp bị hắn trực tiếp lấy hết cơm, Lục Du Du vội vàng đứng dậy nói.

"Sư tôn, không thể vận dụng linh lực lấy cơm, phá hỏng quy củ."

Khi Lục Du Du vừa dứt lời, đông đảo đệ tử ở đây cũng nhao nhao ngẩng đầu, sư tôn của đệ tử thân truyền, đó chẳng phải chính là phong chủ Thần Kiếm Phong sao?

Hiện tại một đại nhân vật như thế lại ăn cơm với bọn họ? Có điều, khi nhìn thấy cơm trong tay Hồng Tôn, ánh mắt mọi người trong nháy mắt đỏ lên.

Được lắ, cái này mẹ nó đã lấy bao nhiêu a.

"Sư tôn, nhà bếp có quy củ của nhà bếp, cũng không thể vi phạm."

Liễu Sương cũng đứng ra nói, mà những đệ tử tạp dịch khác, tuy rằng không nói gì, nhưng trong mắt nổi lên hồng quang, đã nói rõ hết thảy.

Ít đi, cơm trong thùng trong nháy mắt ít đi rất nhiều.

Bị nhiều người nhìn chăm chú như vậy, còn có lời chỉ trích của hai đệ tử, Hồng Tôn cũng nhịn không được mà trở nên mặt đỏ.

"Hắc hắc, không kìm lòng được, không kìm lòng được."

Lập tức thu liễm linh lực, nhưng vẫn múc một muỗng lớn thịt xào từ trong chậu rồi đổ lên.

Sau đó sải bước đi tới trước mặt Lục Du Du cùng Liễu Sương, ăn từng ngụm không hề có hình tượng.

"Ngon, ngon."

Vừa ăn, trong miệng còn hàm hồ nói không rõ.

Già thì có già, nhưng tốc độ ăn cơm của Hồng Tôn không hề chậm hơn những người khác, thậm chí còn chiếm ưu thế hơn những người xếp sau.

Chờ có đệ tử ăn xong, muốn đi lấy thêm cơm, chỉ cảm giác có một đạo bóng đen hiện lên trước mắt, lập tức Hồng Tôn đã xuất hiện ở trước bàn lớn.

"Tiểu huynh đệ, có thể thêm cơm không?"

"Có thể, chỉ cần không giống như vừa rồi, không lãng phí lương thực là được."

"Hắc hắc, được rồi."

Nghe vậy, Hồng Tôn nhếch miệng cười, lập tức lại thêm một bát lớn, về phần những đệ tử khác ở phía sau, đều nhìn đến mức hai mắt đỏ bừng.

Lão già này không nói võ đức a, nếu vừa rồi không nhìn lầm, mẹ nó hắn hắn là thi triển thân pháp võ kỹ đi, nhất định là như thế.

Ngay cả Lục Du Du cùng Liễu Sương cũng nhìn ngây người, lập tức lộ ra biểu tình bừng tỉnh đại ngộ.

Sư tôn thật lợi hại, các nàng thế nào mà lại không nghĩ tới chứ.

Lúc bắt đầu thực sự cần phải xếp hàng, nhưng thời điểm lấy thêm cơm thì không cần phải xếp hàng, miễn là ăn xong, không lãng phí thực phẩm, sau đó có thể lấy thêm cơm.

Vui vẻ thêm một bát lớn rồi trở về.

Mà lúc này Lục Du Du cùng Liễu được sư tôn truyền cảm hứng, cũng trực tiếp thi triển thân pháp võ kỹ.

Những đệ tử tạp dịch kia căn bản cũng không kịp phản ứng lại, chỉ cảm giác có một trận gió thổi qua, lập tức đã thấy hai nàng vây ở trước bàn lớn.

Lần này mọi người trực tiếp xù lông.

"Mẹ kiếp, còn có thể ăn được sao? Khi dễ chúng ta tu vi thấp đúng không?"

"Khi dễ chúng ta không có thân pháp võ kỹ đúng không?"

"Hai vị sư tỷ xúc hạ lưu thịt (Chế từ câu thủ hạ lưu tình) a, để lại một chút, cho dù là chút nước thịt, để sư đệ trộn cơm cũng được a."

Đông đảo đệ tử tạp dịch kêu rên, thêm đầy một bát lớn, Lục Du Du mới quay đầu cười nói với những người này.

"Chúng ta cũng không có vi phạm quy củ, thêm cơm vốn nên đến trước được phục vụ trước, lúc trước chúng ta cũng xếp hàng."

Đúng thật không có vi phạm quy củ, chỉ vì lúc trước Diệp Trường Thanh cũng không nghĩ tới sẽ xuất hiện tình huống như vậy a, ăn một bữa cơm, đều dùng tới thân pháp võ kỹ, ai mẹ nó có thể nghĩ tới chứ?

Đông đảo đệ tử không nói gì, Lục Du Du người ta cũng không nói sai, lúc trước nàng đích thật đã xếp hàng, về phần lấy thêm cơm, đến trước được trước, cũng rất bình thường a.

"Mấy nhãi con các ngươi, ngày thường không tu luyện cho tốt, thế nào, hiện tại ngay cả cơm cũng không ăn được, hiện tại đã biết được sự quan trọng của tu vi chưa."

Hồng Tôn ở phía bên kia, một bên miệng đầy dầu mỡ, một bên cười ha hả mắng.

Nói xong, cúi đầu làm ngay một ngụm cơm, đây quả thực là hương vị thần tiên a, sống nhiều năm như vậy, chưa từng nghĩ tới trên đời này thế mà lại còn có mỹ vị như vậy.

Về phần một đám đệ tử tạp dịch, sau ba người Hồng Tôn, Lục Du Du, Liễu Sương, cũng không biết ai động thủ trước, trong nháy mắt lâm vào hỗn loạn.

"Mẹ kiếp, để lại cho ta một chút."

"Sư đệ, một ngụm, ta chỉ cần ăn thêm một ngụm thôi, cầu xin ngươi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK