Tiếng la giết chưa từng ngừng lại, canh Cao Xương cũng chưa từng đứt đoạn, duy chỉ có sau gáy Diệp Trường Thanh tăng thêm rất nhiều mồ hôi vất vả. Nhưng vừa nghĩ tới có nhiều sư huynh đệ anh dũng chiến đấu trên chiến trường như vậy, Diệp Trường Thanh cũng không thấy cực khổ nữa. "Ồ, canh này uống ngon thật, ta sống lại rồi." "Sống lại còn không mau cút trở về giết yêu thú, đến lượt ta uống rồi." Trông thấy Diệp Trường Thanh đầu đầy mồ hôi, Vương Dao dùng khăn tay của mình...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.