Đông đảo đệ tử ai nấy đều la hét muốn san bằng Hắc Hổ Uyên, ngay cả Hồng Tôn cũng gật đầu tán thành chuyện này.
"Quả thật, nếu đã có uy hiếp tiềm tàng, vậy thì nên bóp chết nó ở trong nôi."
Đối mặt với sự phẫn nộ của mọi người, bản thân Diệp Trường Thanh thì sững sờ tại chỗ, cố ý muốn mở miệng nói cái gì đó, nhưng hình như hoàn toàn không có ai để ý mình.
Tự bọn họ đưa ra quyết định.
Sau đó, dưới lệnh của Hồng Tôn, đông đảo đệ tử lại lần nữa phóng lên trời, đi thẳng về phía Hắc Hổ Uyên.
"Trường Thanh sư đệ yên tâm, lần này chúng ta nhất định sẽ san bằng Hắc Hổ Uyên."
Hai người Lục Du Du, Liễu Sương thề son sắt bảo đảm, đối với việc này, Diệp Trường Thanh há miệng.
"Sư tỷ, thật ra. . ."
"Không cần lo lắng, chỉ là một Hắc Hổ Uyên, chỉ lật tay một cái là có thể diệt, sư đệ chỉ cần đuổi theo là được."
Căn bản không cho Diệp Trường Thanh cơ hội nói chuyện, chỉ để cho hắn nhanh chóng đuổi theo.
Thấy thế, Diệp Trường Thanh bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể cưỡi Tiểu Bạch đuổi theo đại đội, dọc theo đường đi, đông đảo đệ tử Thần Kiếm Phong, phải gọi là từng người đều sát khí lẫm liệt.
Ngay khi chúng đệ tử Thần Kiếm Phong chạy tới Hắc Hổ Uyên, hai con Tử Yêu lúc trước đã chạy trốn, lúc này cũng trở về Hắc Hổ Uyên.
Hai bên là vách đá hiểm trở, tạo thành một vực sâu tự nhiên ở giữa.
Ở trong vực sâu, có rất nhiều sơn động đã được khai quật ra, lớn nhất trong đó là một tòa sơn động, hai đầu Tử Yêu này đang quỳ lạy trước mặt một nam tử cường tráng.
Nam tử cường tráng này chính là chủ nhân của Hắc Hổ Uyên, Sát Hổ, một con hổ yêu cấp bậc Nguyên Yêu, tương đương với Nguyên Anh Cảnh của tu sĩ nhân loại.
Nhìn hai gã thủ hạ phía dưới, sắc mặt Sát Hổ lạnh lùng hỏi.
"Nói như vậy các ngươi đã thất bại sao?"
"Uyên chủ tha mạng, lần này đều là đệ tử Thần Kiếm phong, không biết phát điên cái gì, thế nhưng lại dốc toàn lực ra tay, ngay cả phong chủ Hồng Tôn cũng tự mình hiện thân, đám Thanh Điểu không địch lại đã bị chém chết tại chỗ, hai người ta cũng may mắn mới có thể chạy về."
Hai đầu Tử Yêu vội vàng giải thích, nghe vậy, Sát Hổ trầm mặc một lát rồi nói.
"Thần Kiếm Phong dốc toàn lực ra tay sao? Cho dù chuyện bộ di cốt Đại Yêu kia bị Đạo Nhất tông biết, cũng không đến mức như thế, các ngươi đã trêu chọc phải người nào?"
Lúc trước hai đầu Tử Yêu này cũng không có xuất hiện ở hiện trường, cho nên cũng chỉ có thể nói là hiểu rõ nửa vời đối với tình huống thực tế, lúc này đối mặt với lời hỏi thăm của Sát Hổ, hai người liếc nhau một cái, hồi tưởng một phen rồi lắc đầu nói.
"Thuộc hạ không có trêu chọc bất luận kẻ nào a."
"Hơn nữa để tránh bị Đạo Nhất tông phát hiện sớm, cho nên từ đầu đến cuối đám người thuộc hạ cũng không dám lộ diện, mà cỉ để cho một đầu bán yêu đi điều tra tung tích di cốt Đại Yêu."
"Mọi chuyện đều tiến hành rất thuận lợi, có điều sau đó Đạo Nhất tông lại phái một gã nội môn đệ tử cùng một gã đệ tử tạp dịch, hẳn là vì giải quyết con bán yêu kia."
"Sau đó bỗng nhiên đông đảo đệ tử Thần Kiếm Phong giáng xuống, không giải thích gì liền chém giết đám Thanh Điểu."
Thật sự nghĩ không ra đã trêu chọc trúng ai, lần này chúng làm việc đều vô cùng cẩn thận.
Đối với việc này, Sát Hổ lại càng thêm nghi hoặc, nếu không trêu chọc phải bất luận kẻ nào, vậy vì sao Thần Kiếm Phong lại có phản ứng mạnh như vậy?
Chẳng lẽ bởi vì tên đệ tử nội môn kia?
Cũng không trách Sát Hổ sẽ phỏng đoán như vậy, dù sao ngoại trừ như vậy, hình như không còn cách giải thích nào khác.
Chỉ là thoáng cái đã tổn thất ba gã tướng tài đắc lực, Sát Hổ tất nhiên đau lòng một trận.
"Đạo Nhất tông, được, được lắm."
Lạnh lùng nói ra một câu, thật ra thực lực của Hắc Hổ Uyên hoàn toàn không cách nào so sánh với Đạo Nhất Tông, chẳng qua bởi vì Sát Hổ thuộc tộc Hổ, nghe nói còn có chút quan hệ sâu xa với Hổ Lĩnh.
Hơn nữa bình thường Sát Hổ cũng sẽ không chủ động trêu chọc tới Đạo Nhất tông, cho nên Đạo Nhất tông cũng lười để ý tới.
Lúc này nếu không phải bởi vì di cốt Đại Yêu kia, Sát Hổ cũng sẽ không mạo hiểm phái người tiến vào phạm vi thế lực của Đạo Nhất Tông.
Thế nhưng lại nhanh chóng hy sinh ba đầu Tử Yêu, món nợ này khẳng định không thể cứ như vậy mà quên đi, không dám làm gì Đạo Nhất tông, chẳng lẽ còn không dám lén lút chơi lại mấy đệ tử Đạo Nhất tông sao?
Nhất là tên đệ tử nội môn kia, còn có đệ tử tạp dịch kia, trước mắt xem ra mọi chuyện đều bởi vì hai người bọn họ.
Trong lòng đã hạ quyết tâm, ngày sau có cơ hội, nhất định phải diệt trừ hai người này, báo mối thù này.
Có điều ngay khi Sát Hổ còn tính toán sẽ báo thù như thế nào, trong lúc bất chợt một đầu lang yêu vọt vào, sắc mặt hoảng sợ nói.
"Không tốt, người của Thần Kiếm Phong giết tới."
Lời này vừa nói ra, Sát Hổ cùng với hai đầu Tử Yêu đều cảm thấy sửng sốt, người của Thần Kiếm Phong giết tới cửa?
Chính xác thì những nhân loại này có ý gì chứ? Giết ba đầu Tử Yêu của Hắc Hổ Uyên bọn họ không nói, hiện tại còn trực tiếp đánh tới cửa, là muốn trực tiếp san bằng Hắc Hổ Uyên sao?
Thù gì oán gì, nhất định phải đuổi tận giết tuyệt?
Đầu tiên, ánh mắt của Sát Hổ lần nữa rơi vào trên người hai đầu Tử Yêu, một cỗ khí tức băng hàn từ trong cơ thể tản ra, lạnh lùng mở miệng chất vấn.
"Các ngươi còn không thành thật, rốt cuộc đã trêu chọc đến ai?"
Nếu như không phải đắc tội với người không thể chọc, Thần Kiếm Phong sao lại không chịu buông tha như thế, nhất định phải đuổi tận giết tuyệt Hắc Hổ Uyên hắn?
Đối mặt với lời chất vấn của Sát Hổ, trong lòng hai đầu Tử Yêu tràn đầy oan uổng nói.
"Uyên chủ, trời đất chứng giám a, chúng ta thật sự không trêu chọc bất luận kẻ nào."
"Không có thì tại sao Thần Kiếm Phong lại như vậy?"
"Chúng ta thật không biết a, ngay sau khi tên đệ tử nội môn cùng đệ tử tạp dịch kia tới, mọi chuyện liền trở nên như vậy."
Hai đầu Tử Yêu thật sự không hiểu chuyện gì, ai biết được người của Thần Kiếm Phong đang phát điên cái gì.
Đang nói chuyện, bên ngoài sơn động đã truyền đến một trận tiếng kêu đánh giết.
"Giết a, vì Trường Thanh sư đệ."
"Bảo hộ Trường Thanh sư đệ, san bằng Hắc Hổ Uyên."
"Dám khinh khi Trường Thanh sư đệ, xông lên, báo thù cho Trường Thanh sư đệ."
Trong tiếng kêu giết, bốn chữ Trường Thanh sư đệ xuất hiện lặp đi lặp lại, mà tất nhiên cũng đã bị Sát Hổ nghe vào tai.
"Còn không thành thật khai báo, rốt cuộc Trường Thanh kia là người nào, các ngươi đã làm gì hắn?"
Nguồn gốc của mọi chuyện, tựa hồ xuất phát từ người gọi là Trường Thanh sư đệ này, chính bởi vì hắn, Thần Kiếm Phong mới có thể điên cuồng như thế, một đường đuổi theo tới Hắc Hổ Uyên.
Dưới sự ép hỏi của Sát Hổ, hai con Tử Yêu quả thực sắp khóc.
"Uyên chủ, chúng ta thật sự không biết Trường Thanh gì đó a, càng không có khả năng trêu chọc hắn, chúng ta. . ."
"Không làm gì thì tại sao người của Thần Kiếm Phong lại vì Trường Thanh này báo thù?
Sát ý trong tiếng kêu giết, quả thực giống như là có thù giết cha, nếu các ngươi không ra tay với người ta, vì sao đệ tử Thần Kiếm Phong lại như thế?"
Chỉ là vô luận Sát Hổ truy vấn như thế nào, hai đầu Tử Yêu này hoàn toàn không biết gì cả, bọn họ thật sự không biết ai gọi là Trường Thanh a.
Hoàn toàn hỏi không ra được cái gì, lúc này, người của Thần Kiếm Phong cũng đã tiến vào Hắc Hổ Uyên, mắt thấy càng ngày càng gần, Sát Hổ cũng chỉ có thể mang theo hai người ra mặt nghênh địch.
Vừa ra khỏi cửa động, đã thấy Hồng Tôn, Lục Du Du, Liễu Sương, cùng với hơn mười đệ tử nội môn đã giết tới trước mắt.
Nhìn thấy Hồng Tôn, trong nháy mắt sắc mặt cyar Sát Hổ trở nên ngưng trọng vô cùng, lập tức lại nhìn đệ tử Thần Kiếm Phong bốn phía, Sát Hổ chủ động mở miệng nói.
"Hồng Tôn tiền bối, các vị Thần Kiếm Phong, Hắc Hổ Uyên chúng ta đã đắc tội chỗ nào?"