Nhìn thấy Nguyên Thương bưng bát cơm của mình ăn như gió, Thanh Thạch thực sự đã khóc. Mẹ nó, sao lại ức hiếp người ta như vậy chứ, lão phu dù sao cũng đã là người mấy ngàn tuổi rồi, ngươi còn tới cướp đồ ăn của ta à? Nhưng Thanh Thạch bọn họ thực sự chỉ là tiểu bối khi đứng ở trước mặt Nguyên Thương, mấy ngàn tuổi thì sao, muốn đoạt cơm của ngươi đấy thì sao, muốn quản à? Một bên khác, hai người Dư Mạt và Vương Mãn nhìn thao tác của Nguyên Thương,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.