Trên khuôn mặt mang theo sự thận trọng, bởi vì chỉ có mỗi bát này thì không đủ ăn, hoàn toàn không đủ ăn. Nghe vậy, Tề Hùng mang vẻ mặt kỳ lạ nhìn về phía hắn, vốn cho rằng sẽ bị đối phương từ chối, ai ngờ Tề Hùng chỉ thờ ơ nói một câu. “Muốn ăn gì thì ăn cái đấy, dù sao hôm nay cũng không có giới hạn, chỉ cần đừng lãng phí là được.” Nói xong liền quay người đi thêm đồ ăn, Ngô Kỳ Cương thấy vậy thì vui đến mức thực sự muốn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.