Mục lục
Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cái gì? Bọn họ đi tới Hắc Hổ Uyên sao?"

Ở đại điện chủ phong của Đạo Nhất tông, Tề Hùng phái người đi tới trấn Nhạc Sơn, nhưng cũng không tìm được mấy người Thần Kiếm Phong, cuối cùng mới biết được bọn họ đi Hắc Hổ Uyên.

Nghe nói vậy, mí mắt Tề Hùng điên cuồng nhảy dựng, rốt cuộc Hồng Tôn muốn làm cái gì chứ?

"Đại trưởng lão ngươi đi đi, tự mình đi, bất luận là dùng cách gì, đều phải mang những người này trở về cho ta."

Quát về phía đại trưởng lão đang ở bên cạnh, nghe vậy, đại trưởng lão liền gật gật đầu, lập tức biến mất trong đại điện.

Bên phía Hắc Hổ Uyên, đối mặt với Sát Hổ, chúng đệ tử Thần Kiếm Phong căn bản không chịu nể mặt mũi, Liễu Sương lại trực tiếp ra tay, đâm một kiếm về phía Sát Hổ.

"Nói nhảm ít thôi, xem kiếm."

Không nói hai lời liền trực tiếp động thủ, thấy thế, sắc mặt Sát Hổ âm trầm đến cực điểm, cắn răng nói.

"Liễu Sương."

Đối với vị nhị đệ tử Liễu Sương của Thần Kiếm Phong có danh là xưng Sương tiên tử này, hắn tất nhiên là biết.

Một thân thực lực không kém hắn chút nào, đối mặt với Liễu Sương, Sát Hổ cũng không dám xem nhẹ chút nào.

Toàn lực ra tay, hai người nhất thời lâm vào cuộc chiến ác liệt, những người khác cũng không có nhàn rỗi, cũng đại chiến một trận với đông đảo yêu thú của Hắc Hổ Uyên.

"Liễu Sương, Đạo Nhất tông các ngươi có ý gì? Hắc Hổ Uyên ta cũng chưa từng đắc tội Đạo Nhất Tông các ngươi."

"A, vậy các ngươi tới trấn Nhạc Sơn làm gì?

Trong lúc chiến đấu, Sát Hổ muốn giải thích, nghe vậy, Liễu Sương cười lạnh.

Nghe nói tới ba chữ trấn Nhạc Sơn, trong lòng Sát Hổ chấn động, chẳng lẽ thật sự bởi vì di cốt Đại Yêu kia sao? Nhưng không thể a, tuy nói di cốt Đại Yêu trân quý, nhưng cũng phải xét đến người cần là ai.

Lấy thực lực của Đạo Nhất Tông, một cỗ di cốt Đại Yêu cũng không tính là bảo vật quá mức trân quý, nếu là di cốt Thú Vương thì còn có thể chấp nhận.

Nghĩ không ra, cũng không kịp suy nghĩ kỹ lưỡng, Sát Hổ chỉ có thể vội vàng mở miệng giải thích.

"Đúng vậy, ta đích xác đã phái người đi tới trấn Nhạc Sơn, nhưng là bởi vì trấn Nhạc Sơn có một cỗ di cốt Đại Yêu, ta vẫn còn chưa làm gì Đạo Nhất tông các ngươi a.

Cho dù có là bởi vì di cốt Đại Yêu, cũng không đến mức khiến cho đông đảo đệ tử Thần Kiếm Phong xuất động như thế đi, hơn nữa, hình như các ngươi cũng không chịu thiệt gì a."

"Hừ, tạm thời không nói tới di cốt Đại Yêu, thủ hạ của ngươi muốn thương tổn Trường Thanh sư đệ, đây chính là tử tội."

Lại là Trường Thanh này, nghe nói tới lời này, sắc mặt Sát Hổ càng thêm khó coi, giận dữ quát.

"Trường Thanh Trường Thanh, rốt cuộc ai là Trường Thanh? Lão tử căn bản không biết gì cả."

Hoàn toàn không biết người này, hơn nữa vừa rồi đã hỏi hai đầu Tử Yêu kia, bọn họ cũng không biết, Trường Thanh này rốt cuộc là ai.

Đứng ở bên cạnh Hồng Tôn, Diệp Trường Thanh đột nhiên nghe được có người gọi tên mình, như có phản xạ điều kiện mà đáp một câu.

"Ai gọi ta a?"

Thanh âm không lớn, nhưng đối với Sát Hổ có được tu vi Nguyên Yêu, cực kỳ nhạy bén nghe được.

Trong lúc nhất thời, Sát Hổ đang trong trận kịch chiến, đưa mắt nhìn về phía Diệp Trường Thanh.

Chỉ thấy đây lại là một đệ tử tạp dịch, Sát Hổ trực tiếp choáng váng, không thể tin mà quát.

"Ngươi chính là Trường Thanh?"

"Ta là Diệp Trường Thanh, nếu như không có gì bất ngờ, hẳn là ta."

"Ngươi đang đùa ta à?"

Nghe vậy, trên người Sát Hổ đột nhiên bộc phát ra một cỗ sát ý nồng đậm đến cực điểm, Thần Kiếm Phong quả thực khinh người quá đáng.

Đám người Hồng Tôn, Liễu Sương thì không nói, hiện tại một đệ tử tạp dịch cũng dám trào phúng mình?

Chỉ là một đệ tử tạp dịch, có thể khiến cho Thần Kiếm Phong xuất động toàn phong như vậy sao? Coi ta là tên ngu chắc?

Lửa giận thiêu đốt, lúc này Sát Hổ liền đánh một chưởng về phía Diệp Trường Thanh, vừa thấy thế, Liễu Sương trong nháy mắt liền nổi giận, lắc mình, chắn ở phía trước Diệp Trường Thanh, một kiếm đánh nát chưởng ấn của Sát Hổ, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lẽo nói.

"Sát Hổ, ngươi thật sự muốn chết."

Thấy Bộ dáng Liễu Sương như thế, Sát Hổ dừng lại một lát, sau đó không thể tin tưởng mà nói.

"Hắn thật sự là Trường Thanh gì đó sao?"

Mẹ nó thật sự gặp quỷ rồi, Thần Kiếm Phong nổi điên như vậy, chẳng lẽ thật sự bởi vì tên đệ tử tạp dịch này?

Có điều Liễu Sương cũng không có ý định trả lời, trực tiếp chém xuống một kiếm về phía Sát Hổ.

"Dám ra tay với Trường Thanh sư đệ, Sát Hổ, hôm nay ngươi phải chết."

Điên rồi, thật sự điên rồi.

Một bên ứng phó công kích giống như mưa bão cuồng phong của Liễu Sương, một bên quát một cách ủy khuất.

"Liễu Sương, người của Thần Kiếm Phong các ngươi đều điên rồi sao? Đó chỉ là một đệ tử tạp dịch."

Vì một đệ tử tạp dịch, Thần Kiếm Phong các ngươi liền muốn tiêu diệt Hắc Hổ Uyên ta?

Sát Hổ nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ tới, có một ngày Hắc Hổ Uyên mà mình vất vả sáng lập ra, thế mà lại bị bị diệt bởi vì một gã đệ tử tạp dịch của Đạo Nhất tông.

Nhưng mà đối mặt với sự nghi vấn của Sát Hổ, công kích của Liễu Sương lại càng thêm mãnh liệt.

Cùng lúc đó, hai con Tử Yêu, dưới sự vây công của Lục Du Du cùng với mấy đệ tử nội môn, trực tiếp bị chém giết.

Nhìn hai đầu Tử Yêu cuối cùng dưới trướng mình ngã xuống, tâm Sát Hổ đều đang nhỏ máu.

Hắc Hổ Uyên xong rồi, cũng bởi vì một đệ tử tạp dịch, hoàn toàn xong rồi, đáng hận nhất chính là tên đệ tử tạp dịch này vẫn không có chuyện gì a.

Nổi giận gầm lên một tiếng, mạnh mẽ bức lui Liễu Sương, trên người đã có năm sáu vết thương, cả người Sát Hổ đầy máu, lạnh lùng nhìn thoáng qua Liễu Sương, sau đó lại tập trung ánh mắt vào trên người Diệp Trường Thanh.

Nghiến răng nghiến lợi nói.

"Được, hay lắm Đạo Một tông, hay lắm Thần Kiếm Phong, hay lắm Diệp Trường Thanh, chuyện hôm nay Sát Hổ ta sẽ nhớ kỹ, các ngươi chờ đó cho ta."

Nói xong, Sát Hổ lấy ra một khối xương màu đen, bóp nát, lập tức có một đạo hồng quang từ trên trời giáng xuống, bao phủ cả người hắn trong đó.

"Vương Cốt."

Thấy thế, Liễu Sương đâm ra một kiếm, nhưng khi tiếp xúc với hồng quang, lưỡi kiếm trực tiếp tán loạn, cũng không thể đả thương được Sát Hổ dù chỉ một chút.

Đây là mảnh xương của Yêu Vương, thời điểm mấu chốt có thể bảo mệnh, mang Hổ tộc trở về Hổ Lĩnh, không nghĩ tới trên người Sát Hổ lại có một khối.

Sau khi kích hoạt Vương Cốt, Sát Hổ được hồng quang bao phủ, thân hình rất nhanh đã biến mất tại chỗ, Liễu Sương căn bản không kịp ngăn cản.

Có điều theo Sát Hổ chạy trốn, những yêu thú khác của Hắc Hổ Uyên, tất nhiên là không còn lực phản kháng, trong lúc nhất thời nhao nhao chạy tán loạn.

Không thể giữ lại Sát Hổ, vẻ mặt Liễu Sương không cam lòng trở lại bên cạnh Hồng Tôn cùng Diệp Trường Thanh.

"Sư tôn, ta. . ."

"Hắn có Vương Cốt trong tay, ngươi giữ không được cũng không kỳ quái."

Hồng Tôn cũng không có quá mức để ý, hơn nữa, Hổ Lĩnh và Hắc Hổ Uyên hoàn toàn khác biệt, đó là một thánh địa yêu tộc chính quy có thể chống lại Đạo Nhất tông.

Ở Đông Châu, yêu tộc có tổng cộng bốn đại Thánh Địa, mỗi một Thánh Địa đều cực kỳ cường đại, Hổ Lĩnh chính là một trong số đó.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao vừa rồi Hồng Tôn không ra tay giữ lại sát hổ.

Có điều những đệ tử khác cũng không nghĩ nhiều như vậy, thấy Sát Hổ chạy trốn, lúc này có một gã ngoại môn đệ tử tức giận quát.

"Giết lên Hổ Lĩnh, diệt sát Sát Hổ."

Theo tiếng quát tức giận của đệ tử này, rất nhanh, đã được đông đảo đệ tử Thần Kiếm Phong đều nhao nhao phụ họa nói.

"Giết lên Hổ Lĩnh, diệt sát Sát Hổ."

"Giết lên Hổ Lĩnh, diệt sát Sát Hổ."

Tiếng hò hét chấn thiên vang vọng toàn bộ Hắc Hổ Uyên, mà chủ tọa đại trưởng lão của Đạo Nhất tông vừa mới chạy tới nơi này, xa xa nghe nói như thế, thân hình đều nhịn không được mà lảo đảo một cái, điên rồi, những đệ tử Thần Kiếm Phong này thật sự điên rồi.

Diệt Hắc Hổ Uyên còn chưa đủ, thế nhưng còn muốn giết lên tới Hổ Lĩnh, các ngươi rốt cuộc đang muốn làm cái gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK