Nhìn thấy vẻ mặt không quan tâm của Mộc Phi Vũ, Trần Nhân ngập ngừng thử nói một câu. “Vậy thì ba mươi triệu linh thạch cực phẩm thì sao? Dù sao đây cũng không phải hạng mục nhỏ, rất phiền phức...” “Được, cứ quyết định như vậy đi.” Trần Nhân vốn định không được thì có thể hạ thấp xuống một chút, dù sao lúc này Nhiệm Vụ đường cũng đang ở trong tình trạng bách phế đãi hưng, cho nên tạm thời nhận ủy thác trước, sau đó ăn chút thiệt thòi trên linh thạch cũng không sao....
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.