Nhìn vẻ mặt hưng phấn mong đợi của Giang Sơn, tuy rằng hắn đã tận lục giấu đi nhưng đối mặt với hy vọng sống sót làm thế nào có thể hoàn toàn giấu giếm được hết. Dưới ánh nhìn chăm chú của Giang Sơn và Bành Vân, Dư Mạt không nhanh không chậm nói ra. “Kỳ thật muốn đến ăn cơm ấy à, đối với hai người các người mà nói cũng rất đơn giản.” “Ý của Dư Mạt huynh là…” Đơn giản? bọn hắn không hiểu ý nghĩa lời nói này của Dư Mạt lắm, làm sao có...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.