Mục lục
Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Biết rõ thân phận cùng ý đồ đến, thầy trò Thanh Thạch được cho qua.

Hai người đi qua sơn môn, tiến vào Thần Kiếm Phong, dọc theo bậc thang một đường đi về phía vị trí đỉnh núi.

Chỉ là ngay lúc hai người lên núi, trong lúc bất chợt mặt đất truyền đến một trận chấn động.

"Sư phụ."

Tiểu Vương Dao cảm giác được mặt đất chấn động, nghi hoặc quay đầu nhìn về phía Thanh Thạch, còn Thanh Thạch thì nhíu mày.

Đây là tiếng người chạy, hơn nữa số ngươi còn không ít, là tình huống gì đây?

Không bao lâu, ở cuối tầm mắt hai người, một dòng nước lũ màu đen rất nhanh vọt tới, sau khi đến gần mới phát hiện, thì ra là đông đảo đệ tử Thần Kiếm Phong.

Lôi kéo Vương Dao lắc mình sang một bên, nhìn người này đuổi theo người kia, đông đảo đệ tử Thần Kiếm Phong điên cuồng chạy nước rút, Thanh Thạch nghi hoặc.

"Có chuyện gì xảy ra sao?"

Nhiều đệ tử Thần Kiếm Phong tụ tập một chỗ như vậy, lại liều mạng xông về chân núi, chuyện này cực kỳ bất thường.

Hơn nữa, càng kỳ quái là trên thân của mỗi đệ tử này đều mang theo thương tích, trong miệng cũng rống lên.

"Đừng chen lẫn ta a."

"Nhìn Lưu Quang Bộ của ta."

"Lưu Quang Bộ cấp bậc nhập môn của ngươi, còn không biết xấu hổ mà lấy ra? Vẫn nên để sư huynh ta bộc lộ tài năng."

"Muốn đi sao? Đã hỏi qua ta chưa, nhìn kiếm."

Trong lúc chạy, có đệ tử đã nhịn không được mà xuất thủ, trong lúc nhất thời, đông đảo đệ tử Thần Kiếm Phong vừa chạy, vừa ra tay, loạn chiến đấu thành một đoàn.

"Sư phụ, bọn họ đang luận bàn sao?"

Nhìn một màn hỗn loạnnày, Tiểu Vương Dao nghi hoặc hỏi, đối với việc này, khóe miệng Thanh Thạch co giật, không thể khẳng định trả lời.

"Hẳn là vậy."

Nhìn qua đích thật giống như đang luận bàn, nhưng làm sao có thể vừa chạy vừa luận bàn, hơn nữa xem ra mục tiêu đều giống nhau.

Hành động cổ quái của đông đảo đệ tử, khiến Thanh Thạch nhất thời không thể suy đoán được.

Nhưng chuyện này còn chưa chấm dứt, rất nhanh, trên bầu trời cũng xuất hiện từng bóng người.

Đệ tử nội môn, Chấp Sự, thậm chí là các trưởng lão, một đám cấp tốc từ chân trời xẹt qua.

Hơn nữa, những Chấp Sự này cũng ra tay với nhau, cùng nhau hỗn chiến.

Các loại thuật pháp không ngừng ném về phía đối phương.

Một màn này trực tiếp khiến cho Thanh Thạch choáng váng, Thần Kiếm Phong này rất bất thường, là đang làm cái gì chứ.

Các đệ tử luận bàn còn chưa tính, thế nào mà Chấp Sự cũng đánh nhau, còn có những trưởng lão kia, vội vàng như thế, là muốn đi đâu?

Không ai để ý hai người thầy trò Thanh Thạch, đông đảo đệ tử vọt qua trước mặt hai người, coi họ như không khí.

Giờ cơm đã đến, ai còn có thời gian quan tâm những chuyện khác, lúc này chỉ lo cướp vị trí a.

Nhìn đệ tử Thần Kiếm Phong chạy qua trước người, Tiểu Vương Dao kỳ quái nói.

"Sư phụ, trước kia đệ tử Thần Kiếm Phong đều tu luyện như vậy sao? Cảm giác thật tàn khốc a, người xem trên thân những đệ tử này đều mang theo vết thương."

Lần này Thanh Thạch không biết nên trả lời như thế nào, trước đây? Trước kia Thần Kiếm Phong làm sao có thể như vậy.

Những đệ tử này ai nấy đều giống như quỷ điên.

Thật sự là kỳ quái, lắc đầu, Thanh Thạch nghĩ không ra, dứt khoát cũng không nghĩ tới, chờ đến lúc nhìn thấy Hồng Tôn hỏi thử là biết.

Đợi chúng đệ tử chạy qua, Thanh Thạch mang theo Vương Dao tiếp tục đi lên đỉnh núi.

Bên ngoài phòng bếp, không có gì bất ngờ lại là một cuộc đại chiến.

Các đệ tử căn bản cũng không nhiều lời, gặp mặt liền trực tiếp ra tay chiến loạn.

Còn chưa nói, chỉ ngắn ngủi mấy ngày, bất luận là đệ tử tạp dịch, hay là đệ tử ngoại môn, thậm chí là đệ tử nội môn, thực lực của mọi người đều có tiến bộ rõ ràng.

Tu vi có thể không có đột phá gì quá lớn, dù sao thời gian quá ngắn, nhưng đối với phương diện vận dụng thuật pháp, tuyệt đối có tiến bộ rõ ràng, ra tay càng nhanh, chuẩn, ngoan, năng lực thực chiến tăng lên phải gọi là phạm vi lớn.

"Sư đệ, kiếm pháp Quán Nhật của ngươi còn phải luyện tập thêm nữa, đi ra."

Hai gã đệ tử nội môn kịch chiến với nhau, thi triển kiếm pháp như nhau, chỉ một người trong đó chỉ mới tu luyện tới tiểu thành, mà người kia thì đã đại thành.

Cho nên không thể nghi ngờ, đệ tử này bị một kiếm đâm trúng, thất bại rời khỏi cuộc cạnh tranh.

Trên mặt tràn đầy không cam lòng.

Đáng chết, hắn đột phá đến cảnh giới đại thành?

"Đúng vậy, cho nên bữa cơm hôm nay, sư huynh ta ăn chắc rồi."

Trong lòng kêu tức a, âm thầm thề, mình nhất định phải dốc hết toàn lực, cũng phải mau chóng đột phá kiếm pháp Quán Nhật đến đại thành.

Chiến cuộc kịch liệt, theo một phen đại chiến, các đệ tử đoạt được vị trí, từng người một dựa theo các đội ngũ khác nhau xếp hàng.

Đồng thời Diệp Trường Thanh cũng chuẩn bị xong đồ ăn.

Trên người ai nấy đều mang theo thương tích, nhưng lúc này ai cũng không thèm để ý, hưng phấn chờ đợi cơm.

"Được được được, tay nghề của Trường Thanh sư đệ lại tiến bộ."

"Hiệu quả cũng mạnh hơn trước, ta cảm giác thương thế của chúng ta đều khôi phục nhanh hơn một chút."

Một đám đệ tử giống như ác quỷ đầu thai, ôm chén lớn ăn như quỷ đói.

Giống như ăn chậm một chút sẽ bị cướp đi.

Ăn xong một bữa cơm, các đệ tử thuần thục tự mình rửa chén, thu thập sạch sẽ, lúc này mới lần lượt rời đi.

Lúc đi còn không quên khoe khoang với những đồng bạn không đoạt được vị trí.

"Sư đệ, ta nói cho ngươi biết, thịt xào hôm nay so với trước kia còn ngon hơn, đáng tiếc, ngươi không ăn được."

"Thỏa mãn rồi, mỗi ngày có thể ăn được đồ ăn của Trường Thanh sư đệ, ta cảm giác mình đã không còn gì để mơ ước nữa."

"Liên tục ăn ba ngày, ai, cuộc sống như vậy thật sự là hạnh phúc lại không thú vị a."

Nghe những lời này, những đệ tử không cướp được vị trí, cả đám đều nghiến răng nghiến lợi, cứ đắc ý đi, chờ lần sau, lão tử sẽ dùng một kiếm chém lăn ngươi, để cho ngươi nhìn ta ăn.

Tiễn các đệ tử rời đi, Diệp Trường Thanh theo thói quen mở bảng giao diện ra.

[ Ký chủ: Diệp Trường Thanh. ]

[ Thân phận: Đệ tử tạp dịch Đạo Nhất tông. ]

[ Tu vi: Xung Mạch Cảnh nhập môn (86351/100000) ]

[ Công pháp: Minh Tâm Quyết, viên mãn (10000/10000) ]

[ Thuật pháp: Ảnh Đao, viên mãn (10000/10000) ]

[ Thất Tinh Bộ, viên mãn (10000/10000) ]

[ Linh Bích, đại thành (8657/30000) ]

[ Danh vọng: Thanh danh dần lộ. ]

[ Tài năng: Trung phẩm trung giai (48365/50000) ]

[ Căn cốt: Trung phẩm thượng giai (3016/70000) ]

[ Ngộ tính: Thượng phẩm trung giai (79995/10000) ]

Tu vi không thể tăng lên, có điều Ảnh Đao cùng Thất Tinh Bộ đều đã viên mãn, còn có căn cốt cũng đột phá trung phẩm thượng giai.

Tốc độ này đã rất nhanh, dù sao cũng mới chỉ có mấy ngày.

"Cũng không tệ lắm."

Nghỉ ngơi một lát, Diệp Trường Thanh bắt đầu tu luyện.

Bên kia, Hồng Tôn từ nhà bếp trở lại chỗ ở, xa xa đã nhìn thấy hai người thầy trò Thanh Thạch.

"Lão già ngươi làm sao lại tới đây?"

"Vừa lúc đi ngang qua, đến thăm ngươi."

Hai người rất quen thuộc, trong lúc nói chuyện tất nhiên không có gì cố kỵ, mời hai người vào động phủ, Thanh Thạch kỳ quái hỏi.

"Ngươi vừa đi đâu vậy?"

Lúc bọn họ đến, Hồng Tôn cũng không có ở đây, không chỉ có Hồng Tôn, toàn bộ khu vực trên đỉnh núi, đều không có người, các trưởng lão đều không có ở đây, mấy đệ tử thân truyền cũng không có ở đây, hình như chỉ có trong động phủ của Triệu Chính Bình là có người.

Thế nhưng động phủ phong bế, hẳn là đang bế quan, cho nên Thanh Thạch cũng không có quấy rầy.

Đang yên đang lành lại không có một bóng người, Thanh Thạch cũng tò mò thuận miệng hỏi, có điều nghe được lời này, Hồng Tôn cũng có chút ấp úng nói.

"Không có đi đâu, tùy tiện dạo chơi một chút."

Theo bản năng muốn giấu diếm sự tồn tại của Diệp Trường Thanh, chỉ là đối với việc này, rõ ràng Thanh Thạch không tin, đều là giao tình cũ, lão tửu quỷ này nói thật hay nói dối, hắn còn có thể nghe được sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK